
cùng Kiều Vi đã đính hôn, còn chính mình sau khi tốt nghiệp lại xin vào
làm việc ở tập đoàn Cố thị, từ nhân viên chức vụ thấp nhất đến vị trí hiên tại
này.
Quý
Ly Ly là một người đối với lòng mình rất kiên quyết, nếu anh đã yêu người bạn
tốt nhất của mình, thì cô muốn nhìn thấy bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn,
cô muốn đem phần lưu luyến kia chôn sâu, cất giữ dưới đáy lòng, chúc bọn họ
hạnh phúc, cô vứt bỏ hết những dũng khí lớn nhất của mình. Chính mình cùng bạn
bè đi yêu cùng một người đàn ông, miễn là... bọn họ hạnh phúc.
Bỗng
nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, kéo Quý Ly Ly trở về với thực
tại. Cô nhìn xung quanh phòng hội nghị, lại phát hiện điện thoại của Cố Mộ Bạch
để quên ở trên bàn.
Thân
là thư kí của tổng giám đốc, thì tiếp nhận điện thoại là chuyện cực kì bình
thường, Quý Ly Ly nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không nghĩ tới lại là
Kiều Vi, cô cười khổ, nhớ tới một số chuyện bi thương...
Quý
Ly Ly ổn định tinh thần, đưa điện thoại lên tai, bấm phím nghe.
Còn
chưa kịp mở miệng, người bên kia đã đùng đoàng nói ra một đống: “Mộ Bạch, hôm
nay tôi có chuyện nhất định muốn nói với anh, bằng không tôi sẽ bứt rứt chết đi
được! Anh hiện tại không nên mở miệng, không nên cắt lời của tôi, để cho tôi
nói một lần cho hết lời!”
Hôm
nay, thanh âm của Kiều Vi tựa hồ nghe rất nghiêm trọng, Quý Ly Ly nhíu mày,
nhưng chưa mở miệng nói ra thân phận của chính mình.
“Hôm
nay, không phải là ngày cá tháng tư, cho nên đừng cho rằng tôi nói chuyện đùa
giỡn! Tôi nhất định phải nói ra, tôi không muốn cùng anh kết hôn, tôi yêu người
khác! Chúng ta chia tay, mỗi người một ngả”.
...
Quý Ly Ly không biết mình có phản ứng gì, cô ngơ ngác đem điện thoại kề sát lên
tai, không bỏ qua bất luận dù là một thanh âm nhỏ của Kiều Vi, cô hi vọng những
điều mình nghe được đều là ảo giác, thế nhưng tim cô đập như trống đánh, đây là
sự thật...
Cô
hít hơi thật sâu, cảm xúc đê mê thậm chí ngay cả thanh âm cũng có phần khô ráp,
cô kìm nén ngọn lửa phẫn nộ, hướng về phía điện thoại khẽ thét lên: “Kiều Vi,
cậu ở đâu?”
“Ly...
Ly Ly? Ly Ly...” Thanh âm của Kiều Vi bất thình lình run lên, cô hiển nhiên rất
sợ đối mặt với bạn tốt của mình “Như thế nào lại là cậu”.
Quý
Ly Ly cũng không ấp úng, hai ba câu liền giải thích rõ:
“Tổng
giám đốc Cố tiễn khách đi, lại để quên máy trong phòng hội nghị, mình nhìn thấy
liền cầm lên nghe, hiện tại cậu không cần giải thích, chúng ta gặp mặt rồi nói
sau, buổi chiều vào lúc 5 giờ, gặp nhau tại tiệm cà phê đối diện Bách Nhạc Môn,
không gặp không về, không được đến muộn.”
Không
đợi Kiều Vi nói, Quý Ly Ly đã cúp điện thoại trước, tính cách của cô luôn như
vậy, mạnh mẽ kiên cường, nói một là một.
Kiều
Vi đã từng nói, cùng làm bạn bè với Quý Ly Ly là một việc ngoài ý muốn, hai
người có hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, một người thơ ngây, mơ mộng,
một người chững chạc, cố chấp, không hề có chung điểm nào giống nhau cả, Quý Ly
Ly nghe xong cũng không phủ nhận...
Cùng
làm bạn với Kiều Vi bảy năm, cô có ưu điểm, khuyết điểm, hứng thú hay ưa thích
cái gì, Kiều Vi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, Quý Ly Ly thậm chí cũng không
hiểu rõ chính bản thân mình, nhưng còn Kiều Vi cô rất tự tin về việc này.
Quý
Ly Ly luôn cho rằng Kiều Vi so với mình xinh đẹp hơn nhiều, nếu như cô là đàn
ông, cô cũng sẽ yêu thích sự đáng yêu của Kiều Vi, nhưng không như lời nói, lỗ
tai của Kiều Vi hơi yếu, thực rất dễ bị người khác chi phối ý tưởng của cô, vô
luận từ mấy năm trước cùng Cố Mộ Bạch kết giao, chính là không ngờ lúc nãy lại
nghe Kiều Vi đã yêu người khác. Kiều Vi và Cố Mộ Bạch ở
chung một chỗ, Quý Ly Ly cũng đã giúp không ít việc.
Khi
đó, Cố Mộ Bạch vừa gặp đã yêu Kiều Vi, Quý Ly Ly là một phụ nữ thông minh, liếc
mắt một cái liền nhận ra, đôi mắt buốt giá của Cố Mộ Bạch vì ai mà bùng cháy
ngọn lửa, thậm chí đem cả lòng ái mộ của cô đốt thành tro tàn.
Quý
Ly Ly vừa yên lặng lại vừa bình tĩnh, cô tuyệt đối sẽ không đem mình trở thành
nữ vai phụ giống trong những bộ phim truyền hình. Vì thế, khi nhìn thấy Cố Mộ
Bạch mãnh liệt theo đuổi bạn tốt của mình, cô cũng không lưỡng lự mà khuyên
Kiều Vi chấp nhận anh, “người đàn ông này sẽ yêu cậu cả đời...”
Buổi
chiều, gần đến giờ tan tầm, lượng xe cộ qua lại rất lớn.
Quý
Ly Ly thong thả lái xe mà chạy trên đường quốc lộ, trong xe đang phát bài hát:
“em hận, em yêu anh”, cô chợt nhớ đến khi đó Kiều Vi cùng Cố Mộ Bạch nói yêu
thương nhau, cô đã từng ngồi yên trong phòng học nghe bài hát này, chính là
nghe đúng cả một ngày...
Khi
đó, trong mắt cô, Kiều Vi cùng Cố Mộ Bạch yêu nhau rất hạnh phúc, trong lòng
tuy cô rất khổ sở, không thể nói ra cũng không thể nào khóc lên, khuôn mặt tươi
cười, dũng cảm đối mặt với bọn họ.
Quý
Ly Ly nghĩ không ra phần dũng cảm kia từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì yêu, nếu
không vì yêu thì sau khi tốt nghiệp cô cũng sẽ không lựa chọn bước vào làm việc
ở Cố thị, càng không cố chấp tiếp tục yêu, kiên quyết đem chôn cất dưới đáy
lòng. Chỉ cần có thể ở bên cạnh