
. . Còn có . . . . . ." Cô vừa chọn vừa giải thích "Mật ong nè . . . . Phấn hoa nè . . . . . Đều là chế phẩm tinh khiết từ thiên nhiên đó!"
Nhưng gương mặt Uông Bội Nhu vẫn là bộ dạng khổ sở , thật sự cô . . . . . . Không có hứng thú!
Chuyện hiện tại khiến cô có hứng thú nhất đó chính là nhớ đến người kia. . . . . .
"Á . . . Cái này. . . . . ." Kha Điềm Điềm vui vẻ vọt tới quầy hàng: "Loại mật đường được chế từ mật hoa Manuka này, ăn vào rất tốt cho dạ dày đó!"
". . . . . ."
Cứ như vậy, họ đi dạo hết một buổi chiều.
"Khuya lắm rồi đó! Điềm Điềm. . . . . ." Uông Bội Nhu thúc giục.
Kha Điềm Điềm không để ý đến lời nói của cô. "Ái . . . . Lại nói. . . . lại nói. . . . . ." Cho đến cô không cẩn thận giương mắt nhìn sắc trời: "Trời! Đã trễ đến vậy rồi ưh?" Không nhịn được quay đầu lại nhìn Uông Bội Nhu: "Sao cô không nhắc nhở tôi vậy!"
Uông Bội Nhu bất đắc dĩ lè lưỡi: "Tôi cũng đã nhắc . . . . . ." Nhưng cô đâu có nghe đâu chứ.
"Thôi !" Kha Điềm Điềm nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay hai người nói: "Như vậy đi! Chúng ta sẽ ngồi tắc xi trở về!"
"A . . . ." Cô không có ý kiến, chỉ cần mau mau trở về là được, cô rất sợ tối nay điểm danh bị vắng mặt! Nếu đã thất tình mà cón bị giảm biên chế, thì cô không thể nào tiếp nhận được hai đả kích lớn như vậy!
"Trên người cậu còn tiền không?" Uông Bội Nhu nhớ vừa rồi Kha Điềm Điềm đã mượn tiền của cô !
"Yên tâm . . . .Taxi ở đây có thể quẹt thẻ đó!" Cho nên nếu không có một đồng xu dính túi cũng không sao.
Chỉ là, trong lúc hai cô đang đợi tắc xi, ở nơi xa có mấy tên người bản địa đi tới, xem cách ăn mặc rất giống côn đồ, còn chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người bọn họ.
"Xong rồi! Đụng phải bọn người xấu rồi. . . . . ." Do Uông Bội Nhu một thân một mình ở nơi đất khách, không nhịn được liền nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.
"Sẽ đâu! Trị an ở đây cũng không tệ lắm đâu!" Kha Điềm Điềm lạc quan nói: "Tôi sẽ đi hỏi bọn họ một chút ,xem có chuyện gì hay không!"
Quả nhiên là một phương thức xử sự gọn gàng và dứt khoát.
"Điềm Điềm. . . . . ."
Triển Dục Quảng đến ký túc xá của công ty, liền bắt đầu đi tìm người.
Trong lòng của hắn tính toán, nếu như bộ dáng của Uông Bội Nhu có chút chột dạ và hối cải, hắn sẽ là đại nhân rộng lượng không chấp lỗi tiểu nhân, bắt lấy cô sau đó đánh cho cô một trận, rồi mới tha thứ cho cô; Nếu như cô không có hối cãi, còn dám biện hộ cho hành động trốn đi của cô, vậy hắn sẽ liền cho cô biết thế nào là hành vi tiểu nhân, tóm cô ấy lại rồi đánh một trận, sau đó mới tha thứ cho cô. ( Híc anh này buồn cười quá cách nào cũng như nhau , vậy mà cũng gọi là tính toán sao . . . )
Tính toán như vậy, hắn không khỏi khẽ mỉm cười.
"Báo cáo tổng giám đốc, Uông tiểu thư đã đi với bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố rồi!" Nhân viên phụ trách quản lý ký túc xá không tìm được người, đành phải báo cáo với cấp trên.
"Ừh, biết rồi!" Triển Dục Quảng cố tỏ ra bình thường: "Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy!"
Nhưng lửa giận trong nội tâm của hắn lại hừng hực cháy!
Cái gì vậy, mình ngồi đây lo lắng đến sốt cả ruột ,còn cô ấy thì nhàn nhã thoải mái đi dạo phố?! Được lắm, vừa trông thấy cô ấy, mình không cần nhìn thái độ của cô ấy nữa, liền bắt lấy mà đánh đòn, mới có thể biểu đạt lửa giận trong đầu của hắn.
Nhưng chờ rồi đợi, sắc trời càng lúc càng tối, thời gian càng lúc càng muộn, Triển Dục Quảng giận đến nói không nên lời.
"Còn chưa về sao?" Đây là câu hỏi lần thứ sáu mươi tám của hắn.
Cùng chờ đợi với hắn là hai vị quản lý ở New Zealand, hai người cũng đều liều mạng lau mồ hôi lạnh trên trán .
"Ách . . . . Dạ bởi vì hôm nay không có tiết học, mục đích cũng là muốn học viên có thể nghỉ ngơi và giải tỏa căng thẳng, vì từ ngày mai trở đi chương trình học sẽ rất nhiều và rất căng thẳng . . . . . ." Một vị quản lý liền đứng ra giải thích.
Triển Dục Quảng thấy trời đã vào đêm, rốt cuộc không nhẫn nãi được nữa liền đứng dậy: "Tôi tự ra ngoài tìm!"
"Ngài muốn đi đâu tìm đây?" Nơi này hoang vắng, tổng giám đốc có thể đi đâu tìm người chứ?
Chân của Triển Dục Quảng không hề dừng lại, liền đi ra ngoài: "Gọi tài xế lái xe tới đây!"
Hắn sẽ đi vào phố lớn cùng ngõ nhỏ mà tìm, thật sự hắn không thể bị động ngồi ở đó chờ đợi mà không hành động.
Lỡ như Uông Bội Nhu ở nơi đất khách gặp phải người xấu . . . . . . Hắn căn bản không dám nghĩ tiếp!
"Dạ tổng giám đốc!" Nhân viên lập tức đi lấy xe.
Kha Điềm Điềm chưa kịp đi đến gần bọn người kia, thì ngược lại bọn họ lại hướng về phía bọn cô mà đi đến, khiến Uông Bội Nhu sợ tới mức chân cũng mềm nhũn: "Điềm . . . Điềm Điềm. . . . . . Làm sao đây?"
Ngược lại Kha Điềm Điềm lại rất là can đảm, trực tiếp nghênh đón bọn họ: "Hel¬lo,We are from. . . . . ." Một tên trong bọn có dáng vẻ rất giống cô đồ lưu manh, hắn không những nói được Tiếng Hoa, mà còn nói rất lưu loát: "Tôi có thể nhìn ra được!"
"Anh, các anh . . . . . ." Muốn làm gì? Bởi vì lo lắng quá mức cùng sợ hãi. . . . . . Trong lòng Uông Bội Nhu đều là nghĩ đến hình ảnh thê thảm nhất .
Trong giây phút này, cô đột nhiên phát hiện được một chuyện . . . . Vào lúc nguy cấp nhất, ng