
i sao cô ta
làm như vậy, tôi tin các vị ở đây chỉ cần có theo dõi tin tức thì đều có thể đoán ra được nguyên nhân trong đó. Mà tôi... Tại sao tôi lại đưa
Thiên Tình vào khách sạn, không phải bởi vì tôi có quan hệ mập mờ gì với cô ấy, thật ra tất cả chỉ là vì chị gái của cô ấy."
Chị gái cô ấy?
Mọi người trong phòng nhất thời kinh ngạc.
Lục Yến Tùng lúc này đang nắm tay Vãn Tình, quay đầu nhìn cô, "Cô ấy là
Cảnh Vãn Tình, là người bạn gái lần đầu Lục Yến Tùng tôi công khai thừa
nhận, cũng chính là chị gái của Cảnh Thiên Tình."
Nghe anh đề cập hai chữ 'bạn gái', lại còn lần đầu công khai thừa nhận, trái tim Vãn Tình như muốn văng khỏi lồng ngực.
Tim đập loạn nhịp ngoảnh đầu lại nhìn anh, khoảnh khắc ấy...Cô có thể nghe được rất rõ tiếng đập của trái tim mình.
"Không biết Bạch Thiên Thiên nghe được tin tức từ đâu, nghĩ rằng tôi có tình
cảm với Thiên Tình, nên muốn hợp tác cho tôi. Mà tôi, chỉ bởi vì Vãn
Tình cho nên mới bảo vệ Thiên Tình, không để cô ấy bị Bạch Thiên Thiên
làm hại."
Ánh mắt của anh...
Thật nghiêm túc, thật chân thành...
Ngay cả Vãn Tình cũng bị anh làm cho mê hoặc, ngỡ rằng tất cả đây là thật không phải nằm mơ.
"Chỉ nói không thế này, tôi tin chắc mọi người vẫn còn bán tính bán nghi lời tôi nói. Nhưng không sao, tôi có bằng chứng..." Lục Yến Tùng lấy điện
thoại của mình ra.
Ngón tay dài khẽ lướt trên màn hình, mở một đoạn ghi âm ra, quay mặt loa điện thoại về phía trước.
Sau đó...
Những lời đêm đó Bạch Thiên Thiên và anh nói với nhau, tất cả đều vang rõ trong tai mọi người.
Chứng cứ xác đáng như vậy, ngay cả Bạch Thiên Thiên muốn phủ nhận cũng hơi bị khó.
Chuyện này đối với các phóng viên quả thực chính là một quả bom cực lớn.
Mọi người đồng loạt đứng phắt dậy, đưa ra vô số câu hỏi.
"Đoạn ghi âm này là thật sao? Có chắc là không phải cố tình tạo bằng chứng giả mạo?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Lục Yến Tùng hỏi ngược lại.
"Xin hỏi anh Thi, anh có biết tại sao Bạch Thiên Thiên phải làm vậy không?
Có phải là vì còn tình cảm với anh không? Dù sao trước kia cô ấy và Cảnh Thiên Tình cũng từng là tình địch."
"Vấn đề này anh đi hỏi bản
thân cô ta không phải sẽ có đáp án chính xác hơn sao? Nhưng tôi và Thiên Tình đã làm đơn lên tòa án rồi, tôi tin chuyện này sớm sẽ có đáp án." "Thi tổng thực sự không để ý đến tình cảm trước kia sao? Dù gì cô Bạch cũng
từng là mối tình đầu khó quên của anh mà." Các phóng viên tiếp tục truy
hỏi tới cùng.
"Cô ta làm hại vợ chưa cưới của tôi, nếu đổi lại là anh, anh sẽ xử lý thế nào?" Thi Nam Sênh ném ngược trở lại.
Thiên Tình ngồi bên cạnh thấy lòng khẽ rung động. Như có kẹo ngọt đang tan chảy trong lòng.
Ba chữ ‘vợ chưa cưới’ kia khiến cô cảm thấy hạnh phúc trước nay chưa từng có...
"Vợ chưa cưới? Chẳng lẽ Thi tổng và cô Cảnh đang tính đến chuyện kết hôn?"
Một phóng viên hỏi tiếp: "Vậy, thưa cô Cảnh, Thi tổng đã cầu hôn cô chưa?
Sao không thấy cô đeo nhẫn? Người của công ty cô có ý kiến gì về tình
yêu của hai người không?"
Thiên Tình đang nhìn Thi Nam Sênh, nghe phóng viên hỏi câu đó liền mỉm cười: "Anh ấy vẫn chưa cầu hôn tôi.
Người của công ty cũng sợ là đến hôm nay mới biết chuyện chúng tôi dự
định kết hôn."
"Thế Thi tổng định khi nào sẽ cầu hôn cô ấy? Đã định sẵn cuộc sống sau này thế nào chưa?"
"Sẽ mau thôi. Có tin tốt nhất định sẽ báo cho các vị biết trước." Thi tổng kéo Thiên Tình ôm vào lòng.
"Cô Cảnh, cô tố cáo Thiên Thiên cũng tức là công khai đối đầu với công ty,
vậy phía công ty có ý kiến gì không? Đồng tình hay phản đối?"
Thiên Tình cười yếu ớt: “Tôi vẫn chưa kịp thông báo với công ty.”
“À, còn một chuyện tôi muốn công khai với báo chí...” Thi Nam Sênh nói đến
đó thì dừng lại, nhìn đám phóng viên bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc.
Đám người bên dưới nhất thời trở nên yên tĩnh, chờ đợi tin tức sắp được biết.
Kể cả Lục Yến Tùng và Vãn Tình đang bận rộn trả lời phóng viên bên kia
cũng hoài nghi quay sang nhìn anh. Vì khoản này không có trong thỏa
thuận của buổi tổ chức họp báo này.
"Vấn đề này là chuyện riêng
của Thiên Tình, tôi nghĩ nên để cô ấy tự nói với các bạn." Thi Nam Sênh
nghiêng người, nhìn Thiên Tình khích lệ.
Phút chốc, muôn vàn ánh đèn flash bên dưới đều hướng lên người Thiên Tình.
Thiên Tình gật đầu, "Tôi đã quyết định sẽ rời khỏi công ty Wesley. Bởi
vì....Tôi đã có thai." Lúc nói đến bốn chữ cuối, cô rạng rỡ nở nụ cười
hạnh phúc. Được làm mẹ một lần nữa, điều đó khiến cô vui sướng đến không nói lên lời.
Nhưng lời nói đó lại chẳng khác nào như một quả bom.
Vãn Tình đứng ở một bên nghe xong liền quay sang nhìn má lúm đồng tiền cười hạnh phúc của em gái, cô thấy lòng mình cũng dâng lên cảm giác hạnh
phúc, xúc động đến hai mắt ngân ngấn nước. Chẳng trách vừa rồi Thi Nam
Sênh không cho em ấy trang điểm...
Thì ra là như vậy!
Thật tốt...
Cô tin, Thi Nam Sênh nhất định sẽ thương yêu bảo vệ Thiên Tình...
Mối tình thầm lặng chịu đủ đau khổ bao nhiêu năm qua của Thiên Tình, cuối cùng bây giờ cũng được đền đáp xứng đáng rồi.
***
Thi Nam Sênh lo lắng Thiên Tình bị mệt, đám phóng viên còn chưa hỏi