
xong
những vấn đề cần hỏi thì anh đã đưa Thiên Tình quay trở lại sau khán
đài.
Một lát sau, Lục Yến Tùng cũng đưa Vãn Tình đi vào phòng nghỉ.
Vãn Tình kéo Thiên Tình sang một bên hỏi chuyện. Toàn bộ vấn đề không đề
cập tới chuyện tối hôm qua, mà chỉ hỏi thăm Thiên Tình về chuyện bé cưng trong bụng.
"Chuyện lần này cảm ơn anh." Thi Nam Sênh chân thành cảm ơn Lục Yến Tùng. Anh biết Lục Yến Tùng tiếp cận hai chị em Thiên
Tình là có mục đích, vì vậy anh mới bất ngờ khi anh ta đồng ý đứng ra
giúp Thiên Tình.
Có điều...Anh cũng biết nguyên nhân được xuất phát từ đâu.
Tầm mắt Lục Yến Tùng lúc này đang nhìn hai cô gái ríu rít nói chuyện phía bên kia.
Các cô cười vui vẻ, thoải mái như vậy, như thể thế giới hỗn loạn, phức tạp
bên ngoài đều không ảnh hưởng đến tin vui mới vừa tiết lộ kia.
Thế giới của các cô thật đơn thuần...Dù đau khổ, tổn thương nhiều hơn nữa cũng dễ dàng quên đi.
Điều này cũng thật khiến anh ghen tỵ. Nếu những nỗi đau trong lòng anh cũng
có thể dễ dàng lãng quên được như vậy, thì giờ đây có phải anh đã có thể sống vui vẻ hơn chăng?
"Chắc anh cũng cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp." Thi Nam Sênh nhìn theo ánh mắt của Lục Yến Tùng.
Thấy Thiên Tình cười anh cũng cười theo, "Niềm hạnh phúc nhất trên thế gian
này, chính là nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương nhất luôn có được
nụ cười rạng rỡ như thế này đây."
Lời của anh khiến lòng Lục Yến Tùng thoáng chấn động. Ánh mắt trùng hợp nhìn sang Vãn Tình.
Người phụ nữ mình yêu thương nhất...
Người phụ nữ mình yêu thương nhất sao?
Là cô ấy ư?
Sắc mặt lập tức sa xầm, liếc mắt nhìn Thi Nam Sênh: "Chắc chắn tin tức ngày mai sẽ rất đặc sắc."
"Tôi thay mặt Thiên Tình cảm ơn anh."
Lục Yến Tùng chỉ mấp máy môi, "Nếu mọi chuyện đã kết thúc vậy tôi đi trước. Còn có chút việc cần xử lý."
"Được. Anh cứ đi làm chuyện của anh đi."
Lục Yến Tùng khẽ nghiêng người, tầm mắt không hề nhìn về phía Vãn Tình, mở cửa phòng chuẩn bị rời đi.
Vãn Tình nghe tiếng động, ngoảnh đầu lại thì thấy bóng lưng sắp rời đi của anh.
Anh...Cứ như vậy mà đi sao...? Ngay cả một câu tạm biệt cũng không muốn nói với
mình. Chua chát nhếch môi, cũng im lặng chứ không nói gì.
Cô và
anh đều biết rõ, cái gọi là bạn gái lần đầu tiên công khai thừa nhận kia chỉ là để thuyết phục đám nhà báo nên thêu dệt ra thôi.
"Cậu chủ Lục, có người muốn xông vào phòng đây. Chúng tôi không dám ngăn cản bà ấy."
Nhân viên phía ngoài cửa vội vã báo lại.
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác.
"Là ai?" Lục Yến Tùng lạnh giọng hỏi.
Người kia lén dò xét sắc mặt anh, rồi mới dè dặt nói: "Là...Bà Lục."
Bà Lục? Mọi người đều sửng sốt. Chỉ có điều mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Mọi người có quen bà Lục sao?"
"Ừ." Thi Nam Sênh gật đầu, quay đầu lại nhìn cô: "Thiên Tình, người này em cũng biết."
"Em?" Thiên Tình nghi hoặc.
Đúng lúc này...
Một bóng dáng sang trọng cao quý chậm rãi đi tới.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.
Thiên Tình và Vãn Tình nhìn thấy mặt người kia xong đều chấn động, bất giác đứng bật dậy.
Vẻ mặt Lục Yến Tùng thì vô cùng lạnh lẽo. Quay mặt sang hướng khác coi như không nhìn thấy bà ta, nghiêng người định bỏ đi.
"A Tùng." Bà Lục dịu dàng lên tiếng gọi.
Lục Yến Tùng dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Bà Lục có chuyện gì?"
"Tối nay ba con về nước, ông ấy muốn...người nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
"Người nhà?" Anh hừ lạnh một tiếng, "Cũng bao gồm cả hai con gái kia của bà
sao?" Giọng nói của anh lại quay về vẻ lạnh lùng vốn có. Lạnh như băng,
không chút tình cảm.
Bà Lục mím môi như ngầm thừa nhận.
Lục Yến Tùng hừ lạnh nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Cảnh các người." Dứt lời, mặc kệ vẻ mặt thất vọng của bà Lục, dứt khoát bỏ đi. Một chút chần chừ cũng không có.
Ánh mắt của cả Vãn Tình và bà Lục nhìn theo bóng lưng rời đi của anh đều có chút phức tạp.
***
Sau khi Lục Yến Tùng rời đi, chỉ còn lại bốn người.
Không khí trong phòng nhất thời như cô đọng lại.
Trong lòng của Thiên Tình và Vãn Tình đều có đủ loại cảm xúc.
Là kích động, là vui mừng, là sự thật không thể tin được.
Vốn tâm tâm niệm niệm rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa,
nhưng giờ phút này lại vô cùng chân thật đứng ngay trước mặt mình. Người mẹ mà mình thương nhớ lo nghĩ bao nhiêu năm qua, hiển nhiên đang có
cuộc sống rất tốt...
Nhưng...Hai người không ai dám bước lên phía trước, chỉ sợ đó chỉ là một giấc mơ.
Cũng sợ...Đi thêm bước nữa sẽ lập tức phá tan đi hình ảnh tốt đẹp trong lòng.
Mà cảm xúc trong lòng bà Lục giờ phút này cũng đang cuồn cuộn trào dâng.
Hai đứa con gái đang đứng trước mặt mình. Từ hình hài bé bỏng giờ đã trổ mã xinh đẹp như thế này rồi.
Nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp
của hai đứa con gái đứng trước mặt, viền mắt bà Lục thoáng chốc đỏ lên.
Trong lòng có áy náy, có tự trách, cũng có muôn vàn xúc động...
"Còn nhận ra mẹ không?" Bà Lục nghẹn ngào mở lời trước, đánh tan sự yên tĩnh.
Hai chị em đều không lên tiếng đáp. Nhưng giọng nói dịu dàng