
p mặt Bạch Thiên Thiên hay fan hâm mộ của cô ta kiếm
chuyện với em."
Thi Nam Sênh vỗ vỗ lên má Thiên Tình, căn dặn cô như dặn dò trẻ con.
Cô gật đầu cười, "Được, chỉ có anh đến đón, em mới ra khỏi cửa, được chưa."
***
Bạch Thiên Thiên mang kính râm, kéo chiếc mũ rộng vành xuống thấp che già nửa gương mặt mới cẩn thận ra khỏi nhà.
Dọc đường đi tới siêu thị, không ai phát hiện ra cô chính là Bạch Thiên
Thiên. Như trút được gánh nặng thở phào một hơi, dạo quanh khắp siêu
thị.
Mang kính đi trong mát xem đồ nên tầm nhìn không thấy rõ.
Lúc lựa trái cây, cô cũng quên mất tháo kính ra để vào trong xe mua đồ.
"Ủa, người kia nhìn quen quá!"
"Ồ, phải ha! Hình như là ngôi sao nào đó."
"Có phải Bạch Thiên Thiên không? Chính là ngôi sao không có đạo đức ấy."
"Đúng là cô ta rồi! Đàn bà con gái mà đi làm ba cái chuyện xấu hổ đó, đúng là đầu độc thanh thiếu niên mà. Uổng con con gái tôi lúc trước luôn thần
tượng cô ta."
... .....
Đột nhiên Bạch Thiên Thiên thấy mọi người chung quanh đều quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.
Chỉ trích, miệt thị, đều là những lời lẽ không tốt...
Thấy càng lúc càng có nhiều người vây quanh, mình cứ như chú hề bị bao vây
chính giữa. Mặt cô biến sắc, vội vàng mang kính râm lên, cúi đầu định
lao ra khỏi đám người.
Nhưng không biết có người nào đó túm được cánh tay cô.
"Còn muốn chạy! Loại ngôi sao giống như cô mà dám đòi làm tấm gương đại diện cho thanh thiếu niên! Đúng là trò cười."
Còn chưa kịp nhìn rõ là ai, Bạch Thiên Thiên chợt cảm thấy trên người đau rát, bị một quả trứng gà từ đâu ném tới.
Cô giận dữ trợn mắt, "Người nào? Người nào ném? Tôi sẽ kiện các người đó!"
"Bộp...!" Lại một cây bắp cải được ném lên đầu cô.
"Kiện á? Giờ đã không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa mà vẫn còn kiêu ngạo thế cơ à!"
"Tôi cảnh cáo các người, các người... Á! Tôi muốn báo cảnh sát!"
Rất nhiều đồ bị ném tới tấp lên người cô.
Mọi người đang bị kích động, nào còn tâm trí để nghe những lời kia.
Bạch Thiên Thiên giận đến phát run, toàn nhân nhếch nhách dơ bẩn, vừa lau sạch chỗ này thì lại có món khác ném lên tiếp.
Cô bây giờ thật không thể nào liên tưởng với một ngôi sao xinh đẹp luôn quang vinh chói lọi mỗi khi xuất hiện như trước đây.
Cuối cùng...
Quần áo Bạch Thiên Thiên chỗ lành chỗ rách, đầu tóc bù xù rối tung, kính râm cũng rơi xuống đất bị người ta dẫm nát.
Cô bị đám người vây quanh, bất lực không thể làm gì ngoài khóc...
Nhân viên bảo vệ đi tới kéo những người dân đang xúc động kia ra, mọi người
lại rối rít giơ điện thoại lên, chụp lại dáng vẻ chật vật này của cô.
Thế là….
Ngày hôm sau, trên trang nhất báo đều đăng tải tin về cô.
Tiêu đề ấy chính là: Siêu sao Bạch Thiên Thiên cũng có ngày như chuột chạy ngoài đường, bị người người vây đánh.
***
Chuyện hủy hợp đồng vô cùng phiền phức.
Điện thoại nhà Thiên Tình bị công ty gọi đến muốn nổ tung.
Cuối cùng Cảnh Kiến Quốc giận quá rút phắt luôn dây điện thoại ra.
Thiên Tình vốn định đến công ty thương lượng chuyện này, nhưng vì Thi Nam
Sênh đã căn dặn cô không được ra ngoài, nên Thiên Tình chỉ đành phải chờ đợi anh đứng ra giải quyết giúp mình.
Sau đó...
Công ty không còn làm phiền cô nữa, kể cả Lăng Phong cũng không thấy xuất hiện.
Về chuyện hủy hợp đồng này, cụ thể tổn thất bao nhiêu tiền, bao nhiêu công sức, Thiên Tình không biết, nhưng cô biết nhất định sẽ không đơn giản
như vậy.
Nghĩ đến anh lao tâm vất vả vì mình nhiều như thế, Thiên Tình thấy thật đau lòng.
Loay hoay bận rộn trong bếp rất lâu.
Lúc Vãn Tình tan làm về đến nhà, thấy cô đang loanh quanh trong bếp, vội đi vào đoạt lấy cái muỗng trong tay cô.
"Em mau đặt xuống. Bây giờ em là phụ nữ mang thai, sao có thể nấu nướng
được chứ? Nếu mấy người nhà bên đó biết được sẽ oán chị không chăm sóc
tốt cho em đó."
"Chị, đừng khoa trương thế chứ? Đồ ăn em đã làm
xong hết rồi, phần này là em định mang đi." Thiên Tình cười cúi đầu đóng cà mèn cơm.
"Mang đi?" Vãn Tình cười, "Cho anh ta sao?"
"Dạ. Em muốn đi thăm anh ấy. Dạo này nhiều việc nên chắc anh ấy sẽ rất mệt." Nhắc tới anh, trên mặt Thiên Tình không giấu nổi niềm hạnh phúc.
"Ừ. Bắt taxi mà đi. Bây giờ em đang mang thai, không được chen chúc trên xe bus nữa." Vãn Tình không yên lòng dặn dò.
"Chị yên tâm, em biết mà." Thiên Tình gật đầu. Cô liếc nhìn Vãn Tình, mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì.
"Ấp a ấp úng, rốt cuộc muốn nói gì hả?" Vãn Tình nghiêng mắt nhìn em gái.
"Hôm nay em nói chuyện điện thoại với mẹ."
"Không phải ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại sao?" Vãn Tình không lấy làm lạ.
"Đúng vậy, nhưng mà...hôm nay mẹ nói với em, Lục Yến Tùng đưa cô gái hôm
trước về nhà ở rồi. Anh ta...Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà."
Vãn Tình đang xới cơm chợt khựng lại.
Đương nhiên cô biết rõ nhà Thiên Tình nói không phải là căn biệt thự kia của Lục Yến Tùng.
Đưa cô gái kia về ra mắt cha mẹ cũng tức là chính thức tuyên bố rồi.
"Chị...." Thiên Tình thấy Vãn Tình im lặng không nói gì, lo lắng khẽ gọi.
"Chị không sao." Vãn Tình hồi phục tinh thần, cười nhẹ với Thiên Tình, "Thật ra chị với Lục