
Yến Tùng không đến nỗi phức tạp như mọi người nghĩ đâu,
chuyện của anh ta không liên quan gì tới chị hết. Bây giờ anh ta quyết
định yên bề gia thấy, nhất định chú Lục sẽ rất vui.
Thiên Tình sao có thể không nhìn thấu tâm tư của Vãn Tình?
Cô nói với chị ấy những lời này chỉ đơn giản hy vọng chị ấy đừng mãi dấn
sâu vào trong vũng bùn, có ngày sẽ không thoát ra được thôi.
Có điều...Chuyện tình cảm nào có thể đơn giản như vậy...
***
Dạo gần đây, ai cũng biết Thi tổng có tin vui. Cho nên mặc dù công việc bề bộn nhưng tinh thần luôn rất tốt.
Lúc thư ký đưa tài liệu vào, cười trêu ghẹo anh: "Thi tổng, khi nào kết hôn nhớ báo cho tụi em biết trước nha, để tụi em còn có thời gian chuẩn bị
trang trí hôn lễ giúp anh chị."
"Sớm thôi." Thi Nam Sênh cười vui vẻ nhìn thư ký: "Đúng rồi, hỏi cô một chuyện."
"Vâng, anh hỏi đi."
"Con gái các cô có phải đều thích lãng mạn không?"
"Đương nhiên rồi ạ. Ai mà không thích lãng mạn chứ! Thi tổng, anh đang tính đến chuyện cầu hôn chị Thiên Tình sao?"
Thi Nam Sênh gấp tài liệu lại, "Đang tính thế. Nhưng mấy chuyện lãng mạn gì đó thực sự không phải là sở trường của tôi. Sợ làm không khéo lại bị từ chối lần nữa."
"Bị từ chối lần nữa?" Thư ký cười, "Trong lời nói của anh hàm chứa lượng thông tin rất hot nha."
Không phải sao?
Nhưng anh đã thấm thía kinh nghiệm đau đớn của hai lần bị từ chối rồi.
"Trọng điểm tôi muốn nói không phải cái này." Thi Nam Sênh nghiêm nghị nhắc
nhở cô, chân thành muốn hỏi ý kiến, "Điểm chính cửa sự lãng
mạn....Thường con gái các cô thích kiểu lãng mạn như thế nào?"
Thư ký ngẫm nghĩ một lúc: "Lãng mạn thì có....đương nhiên điều đầu tiên là
không thể thiếu hoa tươi nè, nhẫn nè, rồi rượu vang nữa."
"Chỉ vậy thôi?" Thi Nam Sênh có chút thất vọng.
"Đây là những điều lãng mạn cơ bản nhất. Còn mấy thức khác đương nhiên phải
do tổng giám đốc anh tự tìm hiểu rồi. Cầu hôn là việc hệ trọng, người
ngoài chỉ có thể góp ý phần nào thôi ạ."
Thi Nam Sênh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: "Phải, cô nói rất có lý. Được rồi, nếu xong việc rồi thì về đi."
"Cảm ơn Thi tổng. Anh cũng về sớm nhé." Thư ký cười khẽ rồi đi ra ngoài.
***
Tình yêu đúng là một loại cảm giác rất tuyệt vời…
"Trọng điểo khiến cho con người ta một cảm giác rất thần kỳ.
Dạo gần đây, bởi vì công ty bận rộn ra mắt sản phẩm mới, cộng thêm việc
phải giải quyết vụ Thiên Tình chấm dứt hợp đồng, bao nhiêu là việc đổ
dồn về cùng một lúc, lượng công việc quả thật rất lớn. Nếu là ngày
trước, nhất định anh đã bị vắt cho kiệt sức rồi.
Nhưng...Bây giờ, chỉ cần nghĩ tới Thiên Tình, nghĩ đến đứa con trong bụng cô, anh như có thêm động lực, làm việc không biết mệt mỏi.
Dường như, ngay cả trong mệt mỏi cũng xen lẫn cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời.
Lái xe về nhà, định tắm rửa rồi tới chỗ Thiên Tình thăm cô, thăm con...
Nhưng khi vừa bước xuống xe, thấy ánh đèn sáng choang trong biệt thự mà anh đứng ngẩn người.
Đèn này là do mẹ tới mở lên...Hay là...
Nghĩ đến có thể là Thiên Tình, Thi Nam Sênh liền mỉm cười, nhanh chân đi vào trong. Bước chân anh bỗng dung vội vã hơn thường ngày...
Không nhấn chuông mà cầm chìa khóa mở cửa luôn. Vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn bay vào trong mũi.
Một bóng người đang ngồi trên ghế sofa màu xám trong phòng khách. Cô đang
cầm điều khiển, dáng vẻ buồn chán bấm chuyển kênh liên tục.
Nhìn cảnh tượng này, Thi Nam Sênh cảm thấy trong lòng thật ấm áp...
Giống như...Cô vợ nhỏ đang đợi chồng về...Thật chỉ muốn lập tức ‘rinh ngay’
cô về, một giây một phút cũng không muốn tách ra nữa...
Nghe thấy tiếng động nơi cửa, Thiên Tình quay đầu lại, thấy anh liền nhoẻn miệng
cười. Đặt điều khiển trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh tới chỗ anh.
Anh ôm trọn cả người cô vào lòng, lo lắng nói: "Đi chậm thôi, để ý một chút."
"Tuy rằng em đang mang thai thật, nhưng cũng không tới mức yếu ớt như anh
nghĩ đâu." Anh cuống cuồng như vậy khiến Thiên Tình dở khóc dở cười.
"Sao em lại tới đây? Cũng không gọi điện trước cho anh. Nếu lỡ anh lái xe về thẳng nhà em thì sao?" Tâm tình Thi Nam Sênh đang rất tốt, từ lúc vào
nhà nụ cười luôn nở trên môi.
Tan làm về nhà, người đầu tiên được nhìn thấy là cô hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.
"Muốn tạo bất ngờ cho anh mà. Anh ăn cơm chưa? Em có mang đồ ăn anh thích đến nè." Thiên Tình cười nhìn anh, "Anh thay quần áo, rửa mặt đi đã, sau đó xuống ăn cơm."
"Em phải ăn cùng anh." Thi Nam Sênh nắm bàn tay cô.
"Dạ."
Nhìn theo bóng lưng anh đi lên lầu, vẻ mặt Thiên Tình vô cùng thỏa mãn.
Cuộc sống như thế này thật tốt...
Hai người cùng nhau ăn cơm. Bữa tối đơn giản, nhưng hai người lại ăn rất vui vẻ.
Cảm giác cũng có chút khác lạ.
Đợi đến khi ăn no, hai người liền nằm dài trên ghế sofa xem ti vi.
Là loại phim tình cảm ướt át sến súa, cô xem say sưa ngon lành, nhưng chỉ
mới một lúc người đàn ông bên cạnh đã bày ra dáng vẻ mệt mỏi. Anh khép
hờ hai mắt, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống đáp lên hàng mi anh.
Khoảng thời gian này, chắc là anh thực sự rất mệt. Thiên Tình cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Mệt lắm hả anh? Hay anh lên l