XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322102

Bình chọn: 7.5.00/10/210 lượt.

Newyork, năm năm trước.

Lần thứ n nhìn cảnh cha mẹ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, Chung

Nhĩ Đế Tư thật không nhịn được nữa, hắn nghĩ đến em trai mình là Táp Nhĩ Đế Tư.

“Táp Nhĩ, tình trạng tập đoàn em so với anh hiểu rõ hơn, hơn nữa

những kế hoạch đầu tư do em tỉ mỉ thực hiện đã khiến tập đoàn chúng ta

trở thành tập đoàn thương mại hàng đầu, em có thể tự mình tiếp quản Đế

Tư rồi.”

Vì đã sắp xếp xong kế hoạch nên Chung Nhĩ không thể không “nhẫn tâm” mang “trách nhiệm nặng nề” này giao lại cho em mình.

Từ nhỏ Táp Nhĩ đối với con số cực kì nhạy cảm, mỗi lần hắn xem báo

cáo kinh doanh của cha mình, luôn có thể tìm ra những sai xót, cho nên

trời sinh hắn chính là một người đàn ông giỏi toan tính, quan trọng hơn

là hắn cũng có hứng thú, mà đó cũng là trách nhiệm của hắn, vì vậy để

hắn tiếp quản tập đoàn Đế Tư cũng rất hợp lí.

“Anh, anh cũng đề cao em rồi! Những phương án đầu tư kia nếu không

nhờ anh phân tích thị trường chính xác như vậy cũng không thể thành

công. Muốn mang trách nhiệm quản lý Đế Tư giao cho em………….cũng được!”

Táp Nhĩ Đế Tư cũng không cảm thấy bất ngờ khi anh hắn có ý nghĩ này, cũng không phản đối ý nghĩ của anh hắn, nhưng cũng không khờ đến nỗi

một mình gánh vác cái sự nghiệp to lớn này.

Bây giờ hắn có hứng thú, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ có hứng thú cả đời, chỉ là hắn chưa hết hứng thú mà thôi!

Bởi vì cha mẹ tình cảm sâu đậm, nên thời gian trước cha hắn, Amon Đế Tư, đã lên kế hoạch nghỉ hưu, mang theo vợ ông———–cũng là mẹ bọn hắn đi du lịch thế giới, bỏ lại hai anh em hắn với cái sản nghiệp to lớn này,

hiện tại hai anh em hắn đang vì cái trách nhiệm này mà “thương lượng”

với nhau.

Nghe vậy, Chung Nhĩ có chút vui mừng, nhưng hắn biết Táp Nhĩ dễ dàng dồng ý như vậy chắc chắn có điều kiện. Làm anh em hai mươi mấy năm,

chẳng lẻ còn chưa hiểu rõ hắn? Nhưng dù điều kiện của hắn là gì, thì đó

chắc chắn là sự thỏa hiệp tốt nhất!

“Em nói đi! Điều kiện của em là gì?” Chung Nhĩ đi qua, thoải mái ngồi trên ghế salon, chuẩn bị “rữa tai” lắng nghe.

“Năm năm tự do, có thể không xuất hiện ở công ty.”

“Là như thế nào?”

“Cũng như phương pháp cha đã làm với chúng ta, mỗi tuần anh sẽ được

tài liệu kinh doanh của tập đoàn, anh phải đưa ra quan điểm và ý kiến

của mình, còn phải cùng em tham gia những hội nghị thương nghiệp quan

trọng, nếu năm năm sau, đổi lại anh tiếp quản tập đoàn thì cũng nắm rõ

tình trạng.” Dứt lời, Táp Nhĩ buông lỏng nằm lại trên ghế salon.

“Mà em, trong năm năm này, khi nhàn nhã tự do, cũng phải nắm rõ tình hình kinh đoanh của tập đoàn, phài đưa ra ý kiến cùng phương pháp giải

quyết, tất cả những thứ này, cũng là vì năm năm sau, chúng ta sẽ cùng

quản lý tập đoàn.” Chung Nhĩ đưa ra một điều kiện khác.

“Không thành vấn đề.”

“Quyết định như vậy.”

Giao ước năm năm tự do, cứ như vậy đạt thành!“Haiz! Cuối cùng cũng chỉnh xong.”

Hạ Dĩnh cầm ba cái bóng đèn còn lại bỏ vào thùng, thở dốc một hơi, chậm rãi đứng lên, động động hai chân đã sớm tê dại.

Cô lấy xuống chiếc nón lưỡi trai trên đầu cùng chiếc mắt kính gọng

đen cực lớn trên sóng mũi, dùng ống tay áo lau nhẹ trên trán cùng chóp

mũi đang không ngừng chảy mồ hôi, lại sẵn tiện giơ cao nón quạt gió, cảm thấy thoải mái được đôi chút, sau đó lại đem những lọn tóc nhét tùy

tiện vào nón, đội nón lên.

Hôm nay là ngày bận rộn nhất trong tháng của cô, cô phải sửa chữa

lại những dụng cụ văn phòng của các khâu (bộ phận, ngành) thật tốt, sau

đó gửi lại các khâu.

Bình thường cô và đồng nghiệp Cầu An sẽ cùng làm công việc này,

nhưng hôm nay là chủ nhật, lại là lễ tình nhân, người luôn luôn có những cuộc hẹn hò như Cầu An thì làm gì có thời gian mà làm việc trong ngày

lễ tình nhân, vì vậy trong thời gian nghỉ trưa, cô không thể làm gì khác hơn đành phải chui vào trong kho hàng.

Nhưng cũng may, hiện tại cô chỉ cần thu xếp ba cái thùng này, đưa

đến các khâu theo yêu cầu, sau đó lên tầng 8 thay bóng đèn, coi như xong việc.

Hạ Dĩnh liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, không khỏi hô to: “Chết! Không kịp giờ rồi.”

Hôm nay là lễ tình nhân, buổi tối ở nhà hàng nhất định là rất đông

khách, cô phải nhanh một chút, không được kéo dài thời gian, nếu không

nhất định sẽ bị quản lý nhà hằng mắng cho.

Hạ Dĩnh vôi vàng đeo kính, bằng tốc độ nhanh nhất, lần sau cuối xác

nhận dụng cụ trong ba thùng, ngay sau đó cúi người ôm một thùng lên,

chuẩn bị đi từ tầng cao nhất xuống.

“Trời ạ! Thật là nặng.” Hạ Dĩnh vửa than vừa ôm cái thùng bước ra khõi kho hàng.

Ban ngày, ngoài công việc chính thức này ra, buổi tối Hạ Dĩnh còn

làm phục vụ cho một nhà hàng, để trả tiến thuốc cùng món nợ của cha, cô

không thể không cố gắng làm việc.

Cũng may, trải qua nhiều năm như vậy, sớm muộn gì hai phần tiền

lương này và phần tiền lương của mẹ cô, hai người sử dụng tiết kiệm, mấy tháng nữa cũng sẽ trả sạch nợ.

Năm đó, cha mang theo mẹ cùng cô, một nhà ba người từ Đài Loan vượt

qua đại dương, đến Newyork—thành phố lớn ở Mĩ, đãi vàng. Mấy năm trước

cuộc sống của bọn họ đúng là giàu có, cả gia đình sống trong một khu dân cư cao cấp, b