Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”

Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322081

Bình chọn: 8.5.00/10/208 lượt.

nhận

ra cô là người đẹp ngồi trên xe của bạn anh, mập mờ nhìn chằm chằm mặt cô, sau

đó đi vào phòng khách, thong thả tự nhiên ngồi xuống sofa như là nhà mình,

huých vào người bạn tốt —

“Còn dám nói là không

phải bạn gái ? Rõ ràng sống chung với nhau nữa !” Chu Mạnh Luân chế

giễu Bàng Sĩ Bân, cậu ta thật không nghĩ mình bất ngờ đến chơi lại để cậu ta

khám phá ra gian tình của bọn họ.

“Đã nói không phải mà,

tên lãng tử đào hoa đầu óc thối nát như cậu chỉ biết nghĩ mấy chuyện lên giường

với con gái thôi sao ?” Tức giận nắm chặt tay, Bàng Sĩ Bân trở mặt rống

to, “Cô ta làm thay cho Thím Trần trong thời gian này, quản gia kiêm săn sóc

mình.”

“Thiệt không đó ?”

Khuôn mặt đẹp trai mờ ám nhìn Bàng Sĩ Bân, Chu Mạnh Luân không tài nào tin

được.

“Đương nhiên là

thiệt !” Mỉm cười lên tiếng trả lời trước, Hà Thu Nhiên mặt không thay đổi

hỏi, “Thưa anh, xin hỏi họ gì ?”

“Chu, Chu Mạnh Luân.” Đối

với con gái, bất kể là già trẻ lớn bé, xấu hay đẹp, Chu Mạnh Luân vĩnh viễn đều

nho nhã lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, cũng bởi vì thế mà anh mới được đông đảo

phái nữ chào đón.

“Xin chào, anh Chu.”Miệng

vẫn cười tươi, Hà Thu Nhiên thân thiện nói, “Xin anh chờ một chút, tôi sẽ pha

một ly nước táo tới cho anh.”

“Không cần làm phiền cô,

cho tôi ly nước lọc là được rồi.” Cho là mị lực của mình rất lớn, thoáng cái đã

làm người đẹp mê muội, cô mới có thể thân thiết ân cần nói chuyện với mình, Chu

Mạnh Luân cười hớn hở khoát tay từ chối, không muốn làm phiền cô.

“Không phiền, tôi sẽ làm

cho anh!” Mỉm cười chào, sau đó cô lịch sự đi vào bếp.

Nhìn cô đi vào trong bếp,

Chu Mạnh Luân lúc này mới quay đầu nhìn bạn tốt của mình, cười hớn hở, “Sĩ Bân,

quản gia tạm thời này của cậu quả là rất thân thiện đấy, đã bảo cô ấy không cần

phiền phức thế mà vẫn kiên trì pha cho tôi ly nước táo, thật sự là khách sáo

quá.”

“Vậy sao?” Lạnh lùng nở

nụ cười, Bàng Sĩ Bân có lòng tốt giải thích, “Đợi lát nữa cô ấy bưng ra, cậu cứ

hỏi cô ấy tại sao lại kiên trì làm nước táo cho cậu uống.”

Hừ! Anh cảm giác chuyện

này không đơn giản như vậy, bởi vì thái độ của cô gái kia y như lần đầu tiên

bưng cho anh ly la hán quả vậy!

“Chẳng lẽ có ẩn ý gì nữa

sao?” Chu Mạnh Luân tò mò hỏi.

“Cũng khó nói lắm!”

Nhướng mày, Bàng Sĩ Bân chờ xem kịch vui.

Chỉ chốc lát sau, lúc hai

người đang say sưa nói chuyện, Hà Thu Nhiên bưng ly nước ra cho Chu Mạnh Luân,

còn về phần Bàng Sĩ Bân thì vẫn được 1 ly la hán quả như mọi khi.

“Khục…” Ho nhẹ một tiếng,

Chu Mạnh Luân rốt cuộc nhịn không được hiếu kỳ hỏi, “Xin hỏi vì sao cô lại kiên

trì làm cho tôi ly nước táo?”

“Anh Chu, là như thế

này!” Mỉm cười, Hà Thu Nhiên ôn tồn nói, “Táo có tác dụng giảm lượng mỡ trong

máu, rất tốt cho cơ thể con người. Tôi nghi là anh hiểu lầm quan hệ của tôi và

anh Bàng, nhất định là vì mỡ trong máu cao, dẫn đến xuất huyết não, cần phải

uống thật nhiều nước táo để thanh tỉnh đầu óc, suy nghĩ minh mẩn hơn một tí.”

Lời nói chưa dứt, Bàng Sĩ

Bân lập tức điên cuồng cười to, Chu Mạnh Luân thì choáng váng mặt mày, còn Hà

Thu Nhiên thì lịch sự cười với hai người, sau đó thản nhiên rời đi.

“Ha ha ha…” Bàng Sĩ Bân

đã lâu rồi không được cười sảng khoái như vậy, nhất là từ khi Hà Thu Nhiên đến

đây, ngày nào anh cũng bị chọc tức đến sôi máu, hôm nay có người đồng cảnh ngộ

với anh, không vui mới là lạ.

“Ta nói Sĩ Bân, quản gia

tạm thời này của cậu đúng thật là nham hiểm, cứ vòng vèo thì ra là muốn nói móc

người ta!” Chấn chỉnh tinh thần, Chu Mạnh Luân tức giận cười mắng, cảm giác như

mình đến đây để bọn họ trêu đùa.

Uống một ngụm la hán quả,

Bàng Sĩ Bân lẩm bẩm nói, “Mình đã sớm quen rồi.”

Ngẫm lại đúng thật đáng

buồn!

Nghe vậy, Chu Mạnh Luân

nhìn ly la hán quả trong tay Bàng Sĩ Bân, nháy mắt, cười hỏi: “Ly của cậu có

công hiệu gì thế?”

“Hạ huyết áp, bớt nóng tính .” Liếc mắt nhìn, Bàng Sĩ

Bân một hơi uống sạch ly la hán quả.

“Ha ha ha…” Lúc này, đổi ngược lại là Chu Mạnh Luân

cười nhạo anh, “Mình biết cũng chả có gì tốt mà!”

“Ngậm cái miệng cậu lại!” Tiện tay quơ cây bút bi trên

bàn trà ném vô người Chu Mạnh Luân, Bàng Sĩ Bân khinh khỉnh hỏi thăm: “Hôm nay

chắc thiên hạ đại loạn rồi quá? Sao nhớ đến mình mà đến đây vậy?”

Phải biết rằng người bạn tốt này của anh là một tên

lãng tử đào hoa, một tay chơi thứ thiệt, nếu không phải đang hẹn hò thì cũng

đang vui vẻ chơi bời, cậu ta so với anh còn bận rộn hơn ấy chứ!

Lời vừa thốt ra, Chu Mạnh Luân liền ngưng cười, vẻ mặt

trở nên cực kỷ ảo não, mới hé miệng đang tính nói, chuông điện thoại bỗng vang

lên, anh giật mình, kêu lớn –

“Nếu là người kia gọi tới, nói mình không có ở đây!”

À, hóa ra là đi tị nạn!

Nguýt Chu Mạnh Luân, Bàng Sĩ Bân bấm nút trả lời, nói.

“Alo…Lệ Dung à, đã lâu không gặp… Mạnh Luân hả?”

Nhìn người nào đó đang không ngừng xua tay, dùng khẩu

hình miệng ra hiệu cho anh, anh gượng cười. Ngay lúc Mạnh Luân nghĩ rằng hết hy

vọng, mặt mày chù ụ một đống, anh thản nhiên nói: “Không, cậu ta không tới chỗ

tôi…”

Tức thì, Chu Mạnh Luân thở phào, ngồi phịch xuống ghế

sa lon, đồng t


Polaroid