
ca, cô lái xe tới đến tiệm bánh Ấm Áp, đây là nơi cuối cùng cô có thể nhờ giúp đỡ.
Ở trong tiệm Minh Thiên Hiểu đang bận rộn lấy bánh cho khách thấy cô đi vào, vươn cánh tay vẫy cô, “Chị Niệm Tình.”
Cô dùng tay ra dấu với Minh Thiên Hiểu, ý bảo muốn cô ấy cứ xử lý việc đang làm, mình sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi lẳng lặng chờ.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác hôm nay Thiên Hiểu không nhiệt tình như những lần trước, lúc bắt gặp ánh mắt của cô cũng có chút trốn tránh?
Ước chừng gần mười phút trôi qua, khi người khách cuối cùng đi khỏi tiệm thì Minh Thiên Hiểu mới bước về phía cô.
“Chị Niệm Tình, hôm nay tại sao rảnh rỗi mà đến đây vậy? Muốn ăn bánh ngọt vị gì? Em lấy cho chị.” Minh Thiên Hiểu hỏi thăm cô, “Công ty không bận sao? Em thấy chị điều hành công ty ngày một phát triển, thật bội phục chị, tại sao chị có thể quản lý một công ty lớn như vậy? Em quản lý một căn tiệm nhỏ như vậy cũng đã là lực bất tòng tâm rồi. Đúng rồi, nhớ lần trước chị nói thích ăn mứt ô mai ở chỗ này, em đi lấy cho chị một lọ. . . . . .”
“Thiên Hiểu.” Niệm Tình ngắt lời cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô, “Em có phải là có chuyện giấu chị hay không?”
“Không có.” Cô vội vàng khoát tay, nhưng tiếng nói lên giọng của cô càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
“Thật không có?” Cô càng thêm hoài nghi. Thiên Hiểu mặc dù trời sinh tính hoạt bát, nhưng cũng không phải là người nhiều lời như thế, hôm nay thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, hình như là cố ý muốn ngăn cô nói chuyện?
“Hai ngày nay em có gặp Thiên Tàng không?” Cô hỏi ngay trọng điểm.
“Hả? Anh của em? Không có! Anh em công việc rất bận rộn, trong mắt căn bản không nhìn người khác, em cũng thường cả một tuần lễ không thấy bóng dáng anh ấy. Chị muốn tìm anh ấy? Chờ lúc anh ấy tới em nói cho anh ấy biết.”
Niệm Tình nhìn cô, “Thiên Hiểu, em không phải là người hay nói láo, có thể nói cho chị biết, tại sao bây giờ mặt em đỏ, tay cũng không ngừng run ?”
“Hai ngày nay thời tiết thất thường nhiệt độ có chênh lệch lớn, em hơi bị cảm.” Minh Thiên Hiểu che giấu cười khan, lấy tay sờ sờ mặt của mình, che đậy ánh mắt của cô có thể sẽ tiết lộ bí mật. Cùng người thông minh nói chuyện thật là mệt mỏi, muốn gạt chị Niệm Tình càng là chuyện cực kì khó khăn, biết rõ bộ dạng mình khi nói láo nhất định rất ngu ngốc, nhưng vì lời nói của anh, cô vẫn phải nhắm mắt nói tiếp, dù sao cô cũng không muốn thật bị anh đoạn tuyệt quan hệ.
Niệm Tình đặt tay mình lên tay của cô, thành khẩn nói: “Thiên Hiểu, nếu như em biết Thiên Tàng đi đâu, cũng không cần gạt chị, mấy ngày nay chị tìm anh ấy tìm đến độ phát điên rồi. Tâm địa em tốt như vậy, sẽ không hi vọng nhìn thấy chị thống khổ, đúng không?”
“Hai người các người, thật đúng là. . . . . .”
Minh Thiên Hiểu không cẩn thận từ trong miệng phát ra tiếng cảm khái khiến Niệm Tình nhạy cảm nắm được vấn đề.”Em nhất định đã gặp anh ấy? Anh ấy cũng nhất định đang giận chị?”
“Không có, không có mà!” Minh Thiên Hiểu còn muốn lơ mơ cho qua chuyện đã không còn sử dụng được nữa.
Niệm Tình hung hăng hỏi: “Anh ấy rốt cuộc tại sao không để ý tới chị? Tại sao giận chị? Cũng bởi vì đêm hôm đó chị không đến chỗ hẹn sao?”
“Em thật sự không biết, anh ấy cũng không có nói cho em biết. . . . . .” Minh Thiên Hiểu lại lấy tay che miệng lại. Nói thêm gì nữa cô sẽ nói ra nhiều chuyện không nên nói hơn, haizz, tại sao dễ dàng bị moi ra hết những lời cần giấu như vậy? Nếu như cô có bản lãnh bằng phân nửa của anh là tốt rồi, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể giả bộ đáng thương.
“Cầu xin chị, chị Niệm Tình, đừng hỏi em nữa. Em thật sự không biết anh ấy đi đâu, em chỉ biết anh ấy nhìn qua giống như rất thương tâm, nhưng vì sao mà thương tâm em cũng không rõ.”
Thương tâm? Niệm Tình ngơ ngẩn. Thiên Tàng rất thương tâm? Tại sao? Chỉ là bởi vì đêm hôm đó cô thất hẹn sao? Không, không đúng, phía sau nhất định còn có chuyện khác. Trời ạ, cô đã bỏ lỡ cái gì trong một đêm kia?
“Chị Niệm Tình ” Minh Thiên Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là muốn giúp anh mình nói chuyện, vì vậy cô dứt khoát bất cứ giá nào, kéo tay của Niệm Tình nói: “Em không hiểu chuyện hai người ra sao, từ ban đầu các người đính hôn, anh ra khỏi nước, rồi đến khi anh trở về, hai người gặp lại, em vẫn không biết trong lòng hai người, đối phương rốt cuộc là người ra sao trong tim mình? Em đã từng hỏi anh hai người có yêu nhau không? Thế nhưng anh ấy lại nói, các người cũng không yêu nhau, không phải người yêu cũng sẽ không tổn thương lẫn nhau. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, em lại thấy bất đồng với những gì anh ấy nói. Là em bỏ sót tình tiết nào, hay là hai người bỏ sót cái gì?”
“Thiên Tàng nói, chúng ta không phải người yêu?” Niệm Tình kinh ngạc tự lẩm bẩm, hỏi tới: “Anh ấy thật sự nói như vậy?”
“Ừ.” Minh Thiên Hiểu len lén liếc nhìn cô: trong lòng cũng khẩn trương bồn chồn, chỉ sợ gia vị thêm vào này đã sai, kết quả hoàn toàn ngược lại.”Thật ra thì, em cảm nhận được anh yêu chị, nhưng em nghĩ theo cái tính khí kia nhất định là không có nói ba chữ “ Anh yêu em” với chị, có đúng hay không?”