
hề giống với lần trước có
máy bay tư nhân, nữ tiếp viên hàng không dịu dàng và món bò bít-tết thơm phức.
Sau khi bị ném vào xe, hai mắt Tiểu Ái bị bịt kín mít, đường
đi lắc lư rất lâu, theo suy tính của cô, chắc là đã ra khỏi khu thành phố ồn ào
đến một vùng ngoại ô yên tĩnh. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, mấy người đàn
ông đó mở cửa xe đẩy Tiểu Ái ra ngoài, dưới chân là mặt đường vô cùng gồ ghề,
sau khi có tiếng mở cửa sắt truyền đến, cô bị đưa vào phòng, ném đến một góc
tường. Miếng vải bịt mắt được tháo ra, mấy người đàn ông đó lấy điện thoại của
cô, ném Ando Ruki đang hôn mê bất tỉnh xuống bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa sắt bị khoá lại, Tiểu Ái mới kéo miếng giẻ
trên miệng ra, quan sát bốn xung quanh. Căn phòng này giống như một nhà kho
nhỏ, không có cửa sổ, trần nhà rất cao, phía trên mở hai khe hở để thông khí,
dưới ánh trăng lờ mờ, cô cũng có thể thấy Ando Ruki bên cạnh. Trong phòng chất
một đống đồ gỗ, Ruki xiêu vẹo dựa vào khúc gỗ nằm bất động.
Tiểu Ái dịch đến phía Ruki, thấy cậu không có vết thương
nào, chắc chỉ do mê man bất tỉnh mà thôi. Cô thở dài, ngồi dựa vào khúc gỗ bám
toàn bụi bặm trên nền nhà.
Vào buổi tối lễ trao giải, cô bị người ta bắt cóc từ gara cá
nhân, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này thật kì lạ. Còn nữa, mấy người đó trước khi
ra tay đã hỏi tên cô, điều này chứng minh rằng họ đến là có mục đích. Là ai?
Trong phòng tiệc đều là các ngôi sao nổi tiếng, những người đó đã có bản lĩnh
trà trộn vào bên trong, thì có lẽ bắt bừa người nào đó có phải tốt hơn nhiều so
với bắt cô không? Chẳng lẽ cô bị người ta báo thù sao?
Tiểu Ái ngẩng mặt lên than ngắn thở dài, biết sớm thế này,
cô thà bị ánh đèn chớp thiêu chết chứ dứt khoát không rời Dung Kỳ nửa bước.
Vì tiếng thở dài liên tục của Tiểu Ái, Ruki nằm bên cạnh đã
tỉnh lại. Trước tình cảnh không gian xung quanh thay đổi đột ngột, cậu ta chưa
thích nghi kịp nên sững sờ mất vài giây.
"Hello!" Tiểu Ái giơ tay ra chào: "Chúng ta
đã bị bắt cóc, bây giờ chắc đang ở vùng ngoại ô. Nhưng mà cậu đừng lo lắng, lúc
họ bắt cóc chúng ta, chiếc mũ bò của tôi đã bị rơi trên hành lang, Dung Kỳ
không nhìn thấy tôi, nhất định sẽ tìm khắp nơi cho mà xem."
"Bắt cóc?" Ando Ruki xoa xoa cái gáy bị đánh:
"Tôi không hiểu, họ muốn bắt cóc, tại sao không trực tiếp bắt tôi, mà còn
phí tay chân đối phó với chị chứ?"
"Rất hiển nhiên là nhằm vào tôi rồi!"
"Nhằm vào chị?" Cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ:
"Là ai đần độn đến vậy, lại có thể bắt cóc chị mà không phải là bắt cóc
tôi?"
"..."
"Dù sao tôi cũng khá nổi tiếng mà! Còn quyến rũ hơn
chị, những người kia không thể nào không nhìn ra những điều đó chứ?... Á! Chị
dùng cái gì đánh tôi đó?" Dưới ánh sáng yếu ớt, tất cả mọi thứ chỉ có thể
nhìn thấy lờ mờ.
Tiểu Ái vứt một khúc gỗ đi, rồi đánh bằng hai tay: "Cậu
mà còn không im mồm tôi sẽ gõ cho cậu hôn mê luôn. Thằng quỷ, chúng ta bây giờ
đang bị người ta bắt cóc, cậu nghĩ rằng đang đi dã ngoại đó à?" Ban đầu vì
ra tay giúp đỡ mà Ruki bị liên luỵ nên Tiểu Ái có chút cảm kích, nhưng bây giờ
nghe giọng điệu cậu ta như vậy, cô chỉ muốn đá bay cậu ta một phát.
"Tôi chỉ phân tích sự thật mà thôi, người có ngốc đến
đâu cũng biết, bắt tôi so với bắt chị có giá hơn nhiều."
"Bắt cóc nhất định muốn tống tiền, cũng có thể là báo
thù đó!"
"Báo thù!" Ruki chợt ngộ ra: "Chị thảm rùi,
nhất định là người điên nào đó mê mẩn anh Dung của chị, lát nữa những người đó
nói không chừng sẽ đến huỷ dung nhan của chị... Á! Chị lại đánh tôi! Này, chị
là con gái đó, sao có thể thô lỗ như vậy chứ?"
"Cậu mà còn tiếp tục nói vớ vẩn, tôi có thể sẽ thô lỗ
thêm một chút nữa đấy!"
Ruki bị cô chẹn họng mấy câu, tức giận quay đầu đi không
thèm để ý nữa, nhưng ngồi nhàm chán như thế được một lúc, cậu ta chịu không nổi
lại lên tiếng: "Này, chị rốt cuộc đã kết thù chuốc oán với ai vậy? Lúc nãy
những người kia thân thủ rất tốt, xem ra đối phương hạ quyết tâm lắm đó!"
Tiểu Ái cũng đang nghĩ về vấn đề này, kế hoạch của đối
phương chu đáo, cẩn thận, mà còn thông thuộc mọi hoạt động của buổi tối hôm
nay, biết ra tay từ đâu, lúc nào. Chắc chắn người đứng đằng sau phải là người
trong nghề. Nhưng rốt cuộc người đó là ai chứ? Có ai lại tích tụ oán hận với cô
như vậy, đến nỗi không sợ phạm pháp, phải bắt cóc cô cho bằng được.
Lẽ nào... là cô ta?
Trong đầu Tiểu Ái chợt vụt lên khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại
tràn đầy oán hận. Lần đó ở Sun, Vy An bị Thôi Thái Dạ mắng đuổi đi sau đó không
thấy xuất hiện nữa, nếu cô ta ôm hận, lên kế hoạch bắt cóc lần này thì cũng khá
hợp logic.
"Chị nghĩ đến ai vậy?" Ruki nhận thấy cảm xúc của
Tiểu Ái có sự thay đổi.
Tiểu Ái không trả lời, bên ngoài căn phòng yên tĩnh chợt
truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, chắc là đám người vừa rồi.
"Đi vội như vậy, lẽ nào đang theo lệnh đến huỷ dung
nhan của chị?" Ando Ruki lên tiếng, rất nhanh sau đó liền bị Tiểu Ái đánh
một cái.
Trong khi hai người bị bắt cóc mà tâm trạng lại không quá lo
lắng, thì tại một nơi khác của thành phố, dưới ánh sáng đèn trong suốt, một
người ru