Ring ring
Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325442

Bình chọn: 10.00/10/544 lượt.

ột gan lại nóng như lửa đốt.

Trong hành lang gần gara chuyên dụng, phía cảnh sát đang

kiểm tra kĩ hiện trường.

Căn cứ theo chiếc mũ của Tiểu Ái đánh rơi ở đường hầm cùng

những hình ảnh mà máy camera kiểm soát ở góc tầng hầm ghi lại, cảnh sát xác

định Tiểu Ái và Ando Ruki đã bị bắt cóc khoảng gần hai tiếng đồng hồ. Đó là

hoạt động bắt cóc có kế hoạch và sắp xếp tỉ mỉ, cẩn thận, còn cụ thể là vì tiền

hay vì mục đích nào khác thì bên cảnh sát đã thành lập một tiểu đội chuyên án

tiến hành tìm kiếm phạm vị xung quanh.

"Anh cứ yên tâm! Bất kể muốn tống tiền hay có mục đích

khác, băng nhóm bắt cóc nhất định sẽ gọi điện tới." Vì một người bị bắt

cóc trong đó là ngôi sao nước ngoài, nên phía cảnh sát đã phái tới xe điều tra

chuyên phụ trách theo dõi và nghe trộm. Trong xe, người cảnh sát an ủi Dung Kỳ

và Nanka vài câu, rồi hướng dẫn thành viên trong đội bắt đầu triển khai công

việc.

Dung Kỳ ra khỏi xe điều tra, cúi đầu xem điện thoại.

Chiếc điện thoại đã được bên cảnh sát lắp đặt thiết bị tiếp

nối nghe trộm, chỉ cần đối phương gọi điện đến, trong thời gian nhất định, có

thể tìm ra vị trí của họ. Anh hiểu lúc này mình nên bình tĩnh, nhưng sau khi

thấy cảnh tượng Tiểu Ái bị bắt cóc trong băng ghi hình giám sát, anh không thể

nào khống chế được cảm xúc của mình. Cảm giác lo lắng, bất an khiến Dung Kỳ gần

như phát điên. Anh rút điện thoại nhíu chặt mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng

vẫn ấn nút gọi số trên màn hình.

"Alo?" Người nhận cuộc gọi một lúc sau mới nghe

máy, giọng khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi nặng nề, bên cạnh dường như còn có

tiếng rên rỉ của phụ nữ: "Chuyện gì vậy, mau nói?" Giọng điệu của anh

không hề thân thiện chút nào, vì đương nhiên cái tên hiển thị gọi đến không

phải là người anh muốn giao thiệp.

"Cậu nghe cho rõ, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi

muốn nhờ cậu giúp tôi điều tra gấp người chủ mưu phát tán tin tức đó trên

mạng."

"Tin tức gì?"

"Tin quan hệ anh em của mình và Tiểu Ái."

"Dung Kỳ! Bây giờ cậu đang chế giễu mình đấy phải

không?" Giọng nói ở đầu bên kia càng khàn hơn nhưng lại lộ rõ sự tức giận.

"Mình cần phải tìm được người đó!" Dung Kỳ dừng

lại, giọng nói lạnh lùng rất mệt mỏi song cũng vô vùng sắc bén: "Thái Dạ,

hai tiếng trước, Tiểu Ái đã bị bắt cóc."

Tiếng bước chân dừng lại ở một chỗ nào đó bên ngoài cửa, hai

người trong phòng đang tận lực áp má lên chiếc cửa sắt dày lạnh băng, cố gắng

nghe rõ nhất cử nhất động ở bên ngoài.

Một người bên ngoài có vẻ như đang nói chuyện qua điện

thoại.

Theo những gì cô nghe được thì hình như anh ta đang bàn luận

giá cả với ai đó. Cuộc nói chuyện diễn ra không được thuận lợi cho lắm, khẩu

khí của người đàn ông đó vô cùng bất bình, thanh âm thô như một tờ giấy ráp.

"... Ban đầu là một người, bây giờ lại thêm một người

nữa, mà còn là nhân vật phiền phức, cảnh sát đang đổ xô đi khắp nơi tìm hắn...

Tôi chỉ nói đến đây thôi, dù sao nếu anh không trả thêm tiền thì đến ngày mai

chúng tôi sẽ thả họ ra... Vậy thì được. Tuy nhiên để đề phòng bất trắc, chúng

tôi sẽ lấy tiền trước... Không được, lần này phải lấy tiền mặt. Tôi không quan

tâm anh như thế nào. Nói tóm lại, trước khi trời sáng không có tiền, tôi sẽ lập

tức thả người!"

Điện thoại có vẻ đã ngắt, người đàn ông và đồng bọn nói nhỏ

với nhau vài câu, tiếp đó tiếng bước chân lại dần đi xa.

Bây giờ Tiểu Ái đại khái đã hiểu, bên ngoài căn phòng nhỏ

này, ít nhất có ba người đang canh giữ, người đàn ông có giọng nói giống như tờ

giấy ráp đó là đại ca, chính xác là người nhận tiền của người khác nên mới bắt

cóc cô.

Vấn đề là người giật dây rốt cuộc muốn bảo bọn chúng làm gì?

"Huỷ dung nhan? Mưu sát? Chị nói thử xem sau khi thủ

tiêu chị, bọn họ sẽ phanh thây hay là ném xuống hồ?" Ando Ruki không nói

được câu tốt lành nào, nhưng mà lần này cậu ta rất thông minh khi chạy đến một

góc rồi mới mở miệng, đề phòng Tiểu Ái tức giận mà giáng cho một trận.

"Cậu câm miệng đi! Cậu cho rằng sau khi chúng thủ tiêu

tôi xong sẽ thả cậu chắc?" Cô khẽ rít lên mấy tiếng, tâm địa xấu xa nổi

lên: "Nói không chừng bọn chúng thấy cậu hấp dẫn như vậy, XXOO trước rồi

mới giết cũng không chừng."

"Nhưng tôi là đàn ông, chị mới là phụ nữ."

"Cái đó cũng chẳng sao, lúc debut không phải cậu đã giả

gái đó ư? Hơn nữa, còn vì thế mà được nổi tiếng, nói không chừng bọn chúng đã

thèm cậu nhỏ dãi từ lâu rồi ấy chứ!"

Bị chọc đúng chỗ đau, Ando Ruki bỗng nổi cơm tam bành:

"Đó là công việc. Chị đừng có dùng giọng điệu như vậy mà nhắc tới!"

"Cậu vẫn không nói được câu nào xuôi tai à?"

"Bây giờ tôi đang vì chị mà bị liên luỵ, để tôi xả giận

một chút cũng không được sao?"

Câu trả lời cho Ruki là một thanh gỗ khá nặng, Ruki lần này

không để yên nữa cũng tìm một mảnh gỗ trên mặt đất ném lại. Tiểu Ái bị ném

trúng đầu gối, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, tiếp đó lập tức tìm một

miếng to hơn ném về phía Ruki.

Không lâu sau, mấy người đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy

trong nhà kho phát ra những tiếng lộp bộp kỳ lạ, chúng nhìn nhau, một người

trong đó bước đến mở cửa, hai n