Teya Salat
Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325464

Bình chọn: 10.00/10/546 lượt.

ay về, chẳng qua là..." Hắn giơ chiếc máy quay phim DV trong tay lên: "... Sau khi để lại một đoạn video đặc sắc."

Lờ mờ đoán ra âm mưu của Hứa Kỷ Dương, Tiểu Ái liền hung hăng đá mạnh một cái, hắn vội tránh nhưng vẫn bị đá trúng bụng dưới, tức tối nhìn cô thù hằn, đưa máy camera DV cho người bên cạnh. "Đi! Kéo cô ta đến nơi sáng một chút, quay đặc sắc vào cho tôi."

Chiếc DBS màu trắng bạc lao như bay trên đường quốc lộ vào sáng sớm. Trên ghế lái, Thôi Thái Dạ chỉ mặc nguyên một chiếc áo sơmi trắng sọc, quần áo trông không được chỉnh tề. Nhưng vào lúc này, hoàn toàn không có ai chú ý đến những điều đó.

"Cậu xác định hắn ta lái xe về hướng này chứ?" Thôi Thái Dạ chăm chú nhìn về phía trước, những ngón tay nắm chặt vô lăng đã nổi gân xanh.

"Theo lời nhân viên quản lý toà nhà cùng tư liệu giám sát trên đường từ phía cảnh sát thì đúng là hướng này." Khuôn mặt Dung Kỳ đóng băng, tựa như bức tượng điêu khắc vô cảm.

"Ra khỏi thành phố rồi đó, có tin gì mới chưa?"

"Vẫn chưa, cố gắng nhanh một chút! Hắn đến muộn như vậy mình có dự cảm không lành."

"Biết rồi!" Mặc dù tốc độ xe đã gần tới 120km/h, nhưng Thôi Thái Dạ không hề phản bác, lập tức nhấn ga, phóng xe như điên trên đường quốc lộ.

Trên đường, phía sau chiếc DBS màu trắng bạc còn có hai chiếc xe phóng như bay, bên trong có cảnh sát. Vì để tránh đánh rắn động cỏ nên tất cả xe cảnh sát đều không được sử dụng. Sau khi đi vào phạm vi ngoại ô, Thôi Thái Dạ giảm dần tốc độ, hạ cửa xe xuống, hai người bắt đầu quan sát bốn xung quanh bãi đất hoang yên tĩnh, tối đen như mực.

"Ở kia có một con đường nhỏ." Dung Kỳ ra hiệu bảo Thôi Thái Dạ dừng xe, sau đó quan sát trên đường.

"Thế nào rồi?"

"Có dấu vết bánh xe." Dung Kỳ nhanh như bay nhảy lên xe: "Lái xe về phía đó!"

Chiếc xe rẽ vào một khu đất lầy lội cỏ dại mọc um tùm, phát hiện phía trước lờ mờ có ánh đèn, một căn nhà và bóng xe. Thôi Thái Dạ ngay lập tức tắt máy, thông báo cho đám cảnh sát phía sau. Bên phía cảnh sát để lại vài người canh giữ, số còn lại chia làm hai đường, chia nhau bao vây tấn công từ hai hướng trái phải.

Vào sáng sớm vào vùng ngoại ô hoang vu lại diễn ra một trận hỗn chiến. Hai người đàn ông đang xiêu vẹo dựa vào một góc trước nhà kho hút thuốc, hoàn toàn bị động trước sự xuất hiện của phía cảnh sát nên rất nhanh sau đó bị đánh úp xuống mặt đất. Tên đại ca ngồi trên chiếc xe bên cạnh nghe tiếng động liền chạy đến, thấy tình hình bất lợi lập tức xoay người lên xe toan tháo chạy, kết quả bị một đội cảnh sát khác tóm sống.

Như nghe được động tĩnh bên đó, vài ba người đang ông từ trong căn nhà cũ bỏ hoang bên cạnh căn nhà kho nhỏ lại xông ra, nhưng đều bị xử lý gọn từng người một.

Chiếc cửa sắt của căn nhà kho vừa mở, Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ lập tức xông vào bên trong nhưng chỉ thấy Ando Ruki đang ngất nằm sõng xoài trong góc phòng.

Cảnh sát chạy đến khiêng cậu ta ra ngoài, sau khi sợi dây thừng thắt chặt được gỡ bỏ, Ruki mới dần dần tỉnh lại, nhìn thấy họ liền thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người cuối cùng đã đến. Trời ơi, đám súc sinh đó đánh gẫy hai xương sườn của tôi rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện!"

Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ nhìn nhau: "Tiểu Ái đâu?"

Thấy hai người đồng thanh, Ando Ruki chau mày: "Tiểu Ái? Không phải Tiểu Ái bỏ chạy ra ngoài báo cảnh sát nên mấy anh mới tìm được tôi sao?"

"Không có! Tiểu Ái, cô ấy đang ở đâu?" Dung Kỳ túm chặt quần áo Ruki khiến cậu ta đau đến mức hít khí lạnh, trong giây lát không nói được câu nào.

Thôi Thái Dạ nắm cổ tay Dung Kỳ: "Cậu bình tĩnh chút nào! Từ từ hỏi cậu ta."

"Không có thời gian nữa. Cậu hoàn toàn không biết Hứa Kỷ Dương là loại người như thế nào đâu." Một ngọn lửa bùng cháy cuồn cuộn trong mắt anh, nó ẩn chứa sự sốt ruột, lo lắng song cũng lạnh lẽo đến ngộp thở. Thôi Thái Dạ chưa từng thấy một Dung Kỳ với dáng vẻ như vậy. Hồi đó ở Mỹ, cho dù có vấp phải việc tồi tệ đến đâu, cũng chưa từng thấy cậu ta như vậy.

Không hỏi được Ando Ruki hướng đi của Tiểu Ái, Dung Ky quay sang hỏi mấy tên bắt cóc. Bọn chúng bị cảnh sát chế ngự trên mặt đất không thể động đậy, chiếc túi da bò đựng tiền cũng rơi trên mặt đất, những đồng một trăm tệ rơi khắp nơi dưới anh đèn đường lờ mờ, giống như những vệt máu khô, gợi cho người ta cảm giác hãi hùng.

Tên đại ca bị đè trên mặt đất lầy lội, hai cánh tay bị trói quặt sau lưng, nhưng miệng thì không ngừng phát ra nhưng tiếng cười nhạo báng lạnh lẽo.

Ánh mắt Dung Kỳ nghiêm lại, ra hiệu cảnh sát buông tay để hắn ta đứng lên: "Nói với tôi người đang ở đâu? Trong trường hợp này, chắc ông cũng hiểu không cần thiết phải biến sự việc trở nên trầm trọng."

Người đàn ông trước mặt mặc âu phục cao cấp, anh ta có khuôn mặt đẹp, góc cạnh hơn cả phụ nữ. Tuy nhiên đôi mắt màu trà lạnh băng nhìn chăm chăm đó lại khiến cho hắn bất giác run rẩy, trong không gian như có một sức giãn vô hình giống mùi vị thuốc nổ đang bao phủ dày đặc. Đừng nói là cười nhạo, trong chốc lát ngay cả hơi thở hắn cũng không dám nữa, chỉ sợ một động tác không cẩn thận, sẽ châm ngòi nổ, khiến hắn thịt nát xương tan, hồn siêu phách lạc.

"Nói mau!" Dung