
gười còn lại đứng lùi hai bên, đề phòng người
bên trong bất ngờ xông ra tháo chạy.
Tuy nhiên, tình hình trong căn phòng lại khiến họ hơi bất
ngờ. Trong tình huống thông thường, bên phía bị bắt cóc nếu không đồng tâm hợp
lực tìm cách trốn chạy thì cũng sợ hãi thu người trong một góc run lẩy bẩy. Thế
nhưng, hai người này không thuộc loại nào cả, những đồ gỗ bỏ đi trong phòng đều
bị ném khắp nơi, giống hệt một trận chiến. Thấy chúng mở cửa, Ando Ruki phủi
bụi trên quần áo, chỉ vào Tiểu Ái nói: "Các người bắt cóc chị ta đến đây
nếu muốn làm gì thì làm đi chứ, còn không mau ra tay nhanh đi!"
"Câm miệng! Thằng nhóc chết tiệt!" Lại một miếng
gỗ nữa bị ném tới, bởi vì người ném đã sức cùng lực kiệt nên kết quả không cẩn
thận ném trúng người đàn ông đó. Tiểu Ái hô lên một tiếng "Xin lỗi! Lỡ
tay!" Khuôn mặt người đàn ông đó giật giật, nhưng vì đại ca dặn dò không
được ra tay nên chỉ quát lên mấy câu nghiêm khắc, định đóng cửa lại.
"Đợi một chút!" Tiểu Ái gọi hắn lại, rút ra một
trăm tệ từ chiếc túi bên mình: "Cái đó... thực ra bữa tối tôi còn chưa
được ăn, bây giờ thực sự hơi đói, các người có thể làm chút đồ ăn đêm đem đến
đây được không? Cái gì cũng được, đương nhiên nếu là thịt nướng, mì xào thì
càng tốt."
Một tờ bạc màu đỏ được đưa đến trước mặt, người đàn ông đó
hơi ngớ người ra. Đã làm xã hội đen bao năm nay, những chuyện như đánh nhau,
cướp bóc, bắt cóc hắn đã làm không ít, nhưng chưa bao giờ thấy người bị bắt cóc
nào có thể buồn cười đến như vậy.
"Dung tiểu thư! Hiện tại cô đang là người bị bắt cóc đó!" Người đàn ông để tóc đầu đinh lẩm bẩm.
"Tôi biết chứ!" Dáng vẻ Tiểu Ái như muốn nói chỉ có anh không hiểu mà thôi: "Tuy nhiên, theo hiểu biết của tôi, ông chủ các người còn chưa nhận được tiền, nếu như trước khi trời sáng mà không nhận được, các người sẽ phải thả tôi ra. So với việc để tôi đói đến sáng, thì không bằng bây giờ quan tâm một chút, sau này có cơ hội, có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của tôi không chừng đó!" Nói xong, Tiểu Ái lại rút ra thêm một trăm tệ nữa, hai tờ cùng đưa ra trước mặt hắn: "Tôi chỉ có từng này, giúp đỡ chút nha!" Tiểu Ái ra sức chớp chớp mắt với hắn.
Trả lời Tiểu Ái là một tiếng rầm, cánh cửa sắt bỗng đóng sầm lại trước mặt cô. Ando Ruki đứng bên cạnh cười vỡ bụng: "Chị lại còn liếc mắt đưa tình với hắn nữa. Buồn cười quá! Ha ha ha!"
"Câm miệng!"
"Còn nữa, chị đến để bước trên thảm đỏ, vậy mà trên người lại chỉ mang có hai trăm tệ thôi sao, có quá bủn xỉn không vậy?"
"Bước trên thảm đỏ đâu cần phải dùng đến tiền."
"Anh Dung nhà chị khắt khe với chị phải không?" Ruki vẫn đang cười: "Nhưng mà không sao, nếu như ngày nào đó không chịu nổi nữa, chị cứ tìm tôi, tôi sẽ cho chị rất nhiều tiền tiêu vặt."
Lúc Tiểu Ái tìm khúc gỗ định ném lần nữa thì cánh cửa sắt lại mở ra, là người đàn ông đầu đinh lúc nãy, hắn thấy thanh gỗ trong tay cô, khoé miệng lại giật giật một lúc.
Anh ta đặt ở cửa hai chai nước và hai cái bánh bao: "Thứ cô cần không có, đói bụng thì ăn cái này!" Cũng không đợi Tiểu Ái trả lời, hắn ta lắc đầu đóng cửa lại.
Hai người đều đang ngẩn người, nhưng Tiểu Ái phản ứng trước, trong nháy mắt cầm lấy nước và bánh bao: "Thế nào! Lúc này mà không chi tiền thì có thứ để ăn sao? Liếc mắt đưa tình nhiều khi vẫn rất là hữu dụng. Cậu có muốn ăn không?" Tiểu Ái tỏ vẻ vui mừng khi thấy Ruki ngoảnh mặt đi: "Cũng tốt, tôi ăn một cái, để lại một cái dự trữ."
Ando Ruki chống đỡ đến nửa đêm thì không chịu đựng được nữa, đồ có thể không ăn, nhưng không uống nước thì thực sự không chịu nổi. Mấy năm nay cậu rất nổi tiếng, ngày nào cũng cơm no áo ấm, cho dù thỉnh thoảng phải ăn kiêng cũng không đến mức giống như bây giờ. Ngồi trong căn nhà kho chứa đồ gỗ mục nát, không ăn, không uống, không ngủ.
Ruki lẩm bẩm lấy nước từ chỗ Tiểu Ái, lúc đang bị cô cười nhạo, thì cánh cửa sắt lại mở ra. Lần này bước vào không chỉ có ba người canh giữ kia, mà còn xuất hiện cả tên đại ca có giọng nói thô như tờ giấy ráp.
Trong tay hắn cầm một chiếc túi da bò rất dày. Theo trực giác Tiểu Ái đoán bên trong đó chắc chắn là tiền. Mặt cô sa sầm, xem ra người chủ mưu đã chuyển tiền đến, và họ chuẩn bị ra tay rồi.
Quả nhiên, sau khi tên đại ca kia mặt mày mãn nguyện đập đập vào túi da bò liền hướng về đám thủ hạ nháy mắt, hai người đàn ông bước về phía Tiểu Ái. Khi thấy chúng càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu Tiểu Ái nhanh chóng loé lên một ý nghĩ. Bất thình lình, cô giơ tay ra: "Khoan đã!"
Tên đại ca vốn định quay đầu bỏ đi liền ngoảnh mặt lại, dựa vào ánh trăng, cô thấy hắn đang nhíu đôi mày thô kệch của mình.
"Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!" Tiểu Ái nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Tôi biết, ban đầu nếu người giật dây đằng sau kia không tăng thêm tiền, đến lúc trời sáng ông sẽ thả chúng tôi đúng không? Bây giờ, số tiền này ông đã nhận được rồi, vậy ông có muốn món tiền nhiều hơn nữa không? Ý của tôi là, ông chắc hiểu rõ hai người bọn tôi là những người như thế nào, tiền không là vấn đề. Ông thả chúng tôi, chúng tôi đưa thật nhiều tiền cho ông."
Tên đại ca kia có vẻ hứng thú: "Ồ