
hình
điện ảnh, là não bộ lại giống như một mớ hỗn độn. Mỗi lần như vậy Tư Nhã đều
thất vọng mà dí mạnh tay vào trán Tiểu Ái, chất vấn lúc đầu rốt cuộc làm thế
nào mà cô lại thi vào được Học viện Điện ảnh.
Làm thế nào ư? Đương nhiên là nhờ mối quan hệ rồi! Lúc đầu
điểm thi thực hành của Tiểu Ái cao, nhưng ở phần thi viết lại kém xa, nếu không
phải nhờ Dung Kỳ quen biết một vị nào đó trong Học viện này, thì làm sao có thể
vào được chứ! Nghĩ lại, mặc dù mỗi lần nhìn thấy cô, Dung Kỳ đều mặt mày lạnh
lùng, nhưng những chuyện cần bôn ba, thì anh chưa bao giờ thoái thác bỏ mặc cô.
Có lẽ giống như lời Thôi Thái Dạ nói, anh hà khắc với cô, chỉ vì quan niệm của
hai người khác nhau. Anh có nguyên tắc của mình, còn cô thì chỉ xuất phát từ
góc độ bản thân để xem xét, một mực cho rằng anh ghét bỏ, bài xích cô. Có lẽ,
nếu như Tiểu Ái bằng lòng thay đổi cách suy nghĩ của mình thì tình hình sẽ hoàn
toàn khác.
Hơn nửa tháng trôi qua, đoàn làm phim “Vũ điệu đào kép” kéo
dài tiến trình quay tại Vân Nam, có lẽ phải đến cuối tháng mới quay về thành
phố S. Trong suốt thời gian ở Vân Nam, Dung Kỳ không hề gọi cho Tiểu Ái lấy một
cuộc điện thoại.
Tư Nhã vì chuyện đó mà không ngừng ai oán khiến ánh mắt Tiểu
Ái nhìn cô giống như một kẻ ngốc.
“Cậu thở dài cái khỉ gì? Cậu thật sự thích anh mình à?” Cuộc
sống nghỉ đông sa đọa bắt đầu, vì thế hai cô ngồi giết thời gian trong tiệm cà
phê.
“Đúng!”
“Đúng cái đầu cậu ấy!” Trước đây Tiểu Ái còn chưa dám chắc,
nhưng sau một hồi quan sát, cô biết Tư Nhã chỉ đơn thuần thích Dung Kỳ dưới góc
độ thưởng thức trai đẹp. Cái khác không nói, chứ chuyện tình cảm của người chị
em này thì cô hiểu như lòng bàn tay. Nếu ngày nào đó Tư Nhã thật sự thích ai,
sẽ không oang oang như thế này. Càng quan tâm, thì càng chôn sâu trong lòng,
còn nếu suốt ngày nhắc đến thì chỉ là thưởng thức đơn thuần mà thôi.
Giống như khuôn mặt trắng nõn của Tư Nhã, khi trang điểm
lên, nhìn thế nào cũng giống khuôn mặt một nhân tình dâm đãng, nhưng khi tẩy đi
lớp trang điểm, khuôn mặt lại thuần khiết hơn bất kì ai. Vẻ bề ngoài là bày cho
người ta xem, còn bộ mặt vốn có mới là chân thực. Dung Tiểu Ái rất ngưỡng mộ
kiểu tính cách hai mặt này của Tư Nhã. Giới showbiz coi trọng sự uyển chuyển,
so với cô, tính uyển chuyển của Tư Nhã tốt hơn nhiều.
“Tư Nhã, hay là mình nhờ Thôi Thái Dạ giúp cậu sắp xếp vài
vai diễn nhé?”
Tư Nhã lườm Tiểu Ái, đáy mắt cô bỗng hiện lên mấy chữ: “Được
cái đầu cậu! Cậu với anh ta đã đủ loạn rồi, mình còn chen chân vào, mình không
rỗi hơi mà kiếm chuyện!”
“Ai với anh ta làm loạn chứ?” Tiểu Ái không vui chu miệng:
“Đã nói là không thích loại người như anh ta mà!”
“Trưởng bối cũng đã gặp rồi, còn cùng qua đêm ở bên ngoài…”
Tư Nhã tiếp tục rít lên.
“Cậu còn nhắc đến ư? Cứ nhắc đến là mình lại thấy tức giận.
Một gia đình có quá nhiều rắc rối, còn năm triệu tệ đến tay rồi lại bay mất nữa
chứ!” Lúc Tiểu Ái ảo não đấm ngực giậm chân, tiếng di động đặt trên bàn vang
lên. Tư Nhã giễu cợt nói nhất định là Thôi đại gia gọi đến thúc riết, kết quả
lại là nhân viên của bộ phim “Vũ điệu đào kép.”
Tiểu Ái sau khi đáp lại vài câu, mặt mày tươi như hoa chuẩn bị đi tính tiền.
“Dưới sức ép của Thôi đại gia, phó đạo diễn nói muốn thêm cảnh quay cho cậu à?” Tư Nhã đoán như vậy.
“Là anh mình trở về. Bọn họ thông báo ngày mai mình đi làm.”
“Anh trai trở về lại phải do người khác thông báo à?” Tư Nhã bất lực: “Người em gái như cậu quả là thất bại rồi đó! Còn nữa, cậu gần đây sao vậy, mỗi lần nhắc đến Dung Kỳ lại vui vẻ như vậy! Tiểu Ái, có phải cậu bị kích động rồi hay không, đừng có mà dọa mình.”
“Ai bị kích động? Hừ, không thèm để ý đến cậu nữa, cậu cứ từ từ mà thưởng thức cà phê đi nha, mình phải đến đoàn làm phim tìm anh trai đây.” Tiểu Ái thu dọn xong túi xách, nói rồi đi luôn.
“Anh trai cậu thật sự là siêu nhân! Vừa quay về đã làm việc rồi!... Đợi đã! Đến đoàn làm phim sao không gọi mình đi cùng.” Tư Nhã phản ứng lại, nhưng đến khi cô đuổi theo, thì đã không thấy bóng dáng Tiểu Ái đâu nữa rồi.
Tiểu Ái vừa đặt chân vào đoàn làm phim liền cảm thấy hối hận. Vì gấp gáp muốn gặp Dung Kỳ, cô đã quên mất trong đoàn làm phim còn có Ando Ruki. Hơn một tháng không gặp, thằng nhóc này chẳng có tiến bộ gì, vừa gặp mặt đã gọi chị rồi ôm Tiểu Ái vào lòng. Lúc cô ra sức đẩy Ando Ruki ra, cậu ta cười hì hì bên vành tai nói: “Thế nào, đã cho phép ông chú Thôi nửa đêm canh ba đi ra từ nhà chị, mà tôi ôm có một cái cũng không được à?” Trong đầu Tiểu Ái lập tức ong lên một tiếng. Xong rồi, xong rồi, ngay cả đến thằng nhóc Ruki cũng biết đến tin đồn đó, Dung Kỳ chẳng có lý do gì lại không biết cả! Gay go là Thôi Thái Dạ còn chưa đem trả quần áo cho Dung Kỳ, Tiểu Ái tự nhiên lại bước đến tận cửa như thế này, rõ ràng là đến để ăn mắng!
“… Một tháng rồi không gặp, chị có nhớ tôi không?” Ruki hạ thấp giọng đến mức có thể, nghe vô cùng mê hoặc: “Còn tôi hằng ngày vẫn nhớ đến đôi môi mềm mại của chị đó!” Tiểu Ái không thể chịu được nữa, đưa tay ra định đánh. Nhưng có người còn nhanh hơn, Tiểu Ái ch