Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323514

Bình chọn: 8.00/10/351 lượt.

ồi! Đủ rồi! Dung Kỳ anh hãy dừng tay lại cho tôi!”

“Rửa cho sạch sẽ!” Giọng nói gần như khô khốc từ phía trên

truyền đến, cô không tài nào tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc này. Giữa mùa

đông giá rét dòng nước lạnh băng giày vò cô đến rã rời toàn thân. Chẳng lẽ đây

chính là cảnh tượng mà anh muốn nhìn thấy sao? Trong phút chốc, những hồi ức

năm xưa bất chợt ùa về trong tâm trí Tiểu Ái. Năm cô học lớp mười, vào buổi tối

đầu tiên khi cô và Hứa Kỷ Dương hôn nhau, lúc đó bố mẹ đều không có nhà, cô vừa

bước vào cửa đã bị anh kéo đến nhà tắm, cũng là xả nước nghiêng như thế này, từ

trên xuống dưới làm cô mệt lả người. Thế nhưng, khi cô nổi cơn thịnh nộ và giãy

giụa thoát ra được, thì anh chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi nói rằng: rất bẩn nên

phải rửa sạch. Lúc đó, cô không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ

lằng anh đang báo thù những trò đùa ác ý của cô trước đây, hoặc là vì thấy cô

gai mắt nên đã cố tình chỉnh cô.

Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu!

“Lúc nãy có phải anh đã thấy...?” Tiểu Ái chống tay trên

gạch men sứ, dồn sức hét to: “Anh nhìn thấy tôi và Thôi Thái Dạ hôn nhau, vì

thế mới dùng nước gột rửa tôi!” Lời nói vừa dứt, Tiểu Ái liền cảm thấy sức nước

đè lên người càng nặng thêm. Cô bất chợt cười: “Hóa ra đúng là như vậy! Tôi

thật ngốc, tại sao đến hôm nay mới hiểu ra. Khụ khụ... Dung Kỳ, anh không thấy

anh rất nực cười hay sao? Anh cho rằng như thế này thì sẽ chứng minh được cái

gì? Khụ khụ... Nói thật cho anh biết nhé, hôm nay không phải là lần đầu Thôi

Thái Dạ hôn tôi. Còn nữa, mấy năm đại học tôi không nhớ nổi đã hôn bao nhiêu

nam sinh nữa!” Vòi hoa sen bỗng bị ném sang một bên, Tiểu Ái bị anh kéo lên,

đẩy vào tường, tiếp theo lại bị ấn chặt, cô đau đến mức gần như ngất xỉu.

Những ngón tay thon dài nắm lấy gáy cô, ép buộc cô chỉ có

thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Cả người cô ướt như chuột lột, lạnh đến phát run,

song anh chẳng khác cô, cũng bị nước làm cho ướt hết người.. Đôi mắt đó vừa rồi

còn tẻ nhạt trong suốt, lúc này đây lại ngập tràn lửa giận, ngọn lửa đó nhảy

múa uốn lượn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô.

Nếu như biết điều, lúc đó Tiểu Ái nên ngậm chặt miệng không

nói bất cứ điều gì, nhưng cô lại một mực không chịu: “Anh tức cái gì chứ! Anh

có tư cách gì để nổi giận chứ? Đừng nói tôi đã là người trưởng thành rồi, cho

dù chưa trưởng thành thì cũng đã sao nào? Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi thích hôn ai

thì sẽ hôn, đừng nói đến chuyện đó, cho dù cùng với họ lên giường thì cũng

không tới lượt...”

“Câm miệng! Em không biết mười ngày qua em mất tích anh đã

phải sống như thế nào đâu!” Anh hét lên, dường như đã dốc hết toàn bộ sức lực

trong người, ngay cả những ngón tay đang nắm lấy cô cũng bắt đầu run rẩy: “Em

cho rằng những lời em nói anh không biết sao? Em cho rằng anh bằng lòng để bản

thân mình biến thành bộ dạng như thế này ư?” Không chỉ có ngón tay mà cả người

anh cũng đang run lên, ngay cả ngọn lửa giận lúc nãy còn tràn ngập trong mắt

giờ đây cũng dần dần biến mất một cách lặng lẽ. Nỗi đau khổ vô hạn bao phủ

trong không gian, anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn ngập sự bi thương lẫn đau

khổ, còn cả nỗi bất lực, không cam tâm. Đúng vậy, bất kể cô làm gì, anh đều có

thể quản thúc, có thể quở trách, có thể làm bất cứ điều gì mà một người anh có

thể làm, nhưng lại không thể dựa vào lập trường của một người đàn ông vì ghen

tuông mà nổi giận.

Dung Kỳ cho rằng, anh sẽ mãi mãi lạnh lùng. Bao nhiêu năm

nay, tuy thỉnh thoảng mất đi kiểm soát, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến cô

biết được lý do đằng sau. Anh cũng đã từng cố gắng chôn vùi những tình cảm

không nên có này. Thế nhưng, ngày hôm đó, khi những khát khao và tình cảm đã

dồn nén từ lâu ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim bùng lên, anh biết rằng, từ lúc

này, anh không thể tiếp tục dựng lên vỏ bọc lạnh lùng nữa rồi!

Có những thứ tình cảm, một khi đã để lộ ra, sẽ không thể nào

giấu đi được nữa. Dù hiểu rõ kết cục đã định trước, nhưng cũng không thể nào

dừng lại được.

“Anh đã từng nói với em từ trước rồi, đừng có dồn ép anh!

Hiện tại như thế này, em vừa lòng rồi chứ?”

Dung Kỳ nhìn cô, sự tuyệt vọng trong đáy mắt cơ hồ muốn đánh

ngã cô. Đây là một Dung Kỳ xa lạ, từ nhỏ đến lớn, anh luôn hờ hững, chưa từng

vì bất cứ chuyện gì mà lo lắng, thậm chí không lâu trước đó, cô còn nghĩ rằng

cả đời này anh sẽ luôn cách biệt với những từ như thất lễ, thảm hại. Thế nhưng

hiện giờ cô đã thấy cái gì? Một Dung Kỳ luôn vời vợi trên cao, vậy mà lúc này

anh lại có vẻ mặt bi thương như thế? Thật là nực cười! Hiện giờ người bi thương

nhất không phải là cô hay sao? Cô mất tích mười ngày thì đã làm sao nào? Người

gặp phải những chuyện này rõ ràng là cô cơ mà! Anh sao phải bi thương chứ?

“Tại sao lại phải như vậy?” Cô nhìn anh quật cường, nước mắt

bất giác chảy xuống: “Tại sao lại phải như vậy? Em chỉ muốn anh thương em, yêu

quý em... Anh cũng biết, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã quý anh rồi, anh

đẹp như một hoàng tử... Chắc chắn anh không thể hiểu, mỗi lần anh lạnh lùng

nhìn em và nói những lời l