Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 8.00/10/369 lượt.

iện thoại, cô lập tức thì thầm hỏi: “Cậu và anh ta yêu nhau bao lâu rồi? Quen nhau ở đâu? Anh ta đối xử với cậu có tốt không?”

Trân Gia phá lên cười: “Sao vậy, bây giờ cậu là mẹ mình đấy à?”

“Cười gì mà cười!” Tiểu Ái lườm nguýt.

“Được rồi! Cậu bớt lo nghĩ đi, mình biết người nào mới gặp cũng đều thấy ánh mắt ấy rất mạnh mẽ, tưởng chừng không dễ lại gần, nhưng thực tế tính tình anh ấy rất ôn hòa, đối xử với mình rất tốt!”

“Thế sao lần trước cậu còn chạy đến Singapore theo dõi anh ta?” Người phụ nữ mù quáng sa vào lưới tình, Tiểu Ái bất lực.

“Lại là chuyện đó à? Đó là vì mình sợ bị người khác cướp mất anh ấy mà thôi!” Trân Gia cúi đầu uống ngụm trà, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, lúc đó Tiểu Ái đang nhìn ra ngoài cửa sổ nên không để ý đến sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt Trân Gia.

Khi Văn Nhã Địch quay lại, Tiểu Ái mở miệng trêu đùa: “Chúng tôi vừa nói về anh đấy. Có muốn biết chúng tôi đã nói chuyện gì không?”

“Tiểu Ái!” Trân Gia đỏ mặt, đưa chân đá cô một cái dưới gầm bàn.

Con nhóc chết tiệt, vẫn như trước đây, yêu đương vào là bỏ mặc bạn bè! Tiểu Ái đau đến mức phải nín thở. Văn Nhã Địch dường như đã quan sát được gì, đáy mắt đang cười chợt ánh lên tia nhìn sắc sảo.

Uống trà xong, Tiểu Ái định về nhà luôn, nhưng Trân Gia lại đề xuất đi ăn, muốn ăn gì đều cho Tiểu Ái chọn. Thực ra kế hoạch tối nay là Dung Kỳ sẽ đưa cả gia đình ra ngoài ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn còn nung nấu ý nghĩ phải chơi cho Văn Nhã Địch một trận, nên Tiểu Ái liền gọi điện cho mẹ, sau đó kéo Trân Gia chạy thẳng đến nhà hàng hải sản Lý Công Đê.

Giữa mùa đông mà ăn đồ hải sản thì thật là xa xỉ! Trước đây cô đã từng đến nhà hàng này, cũng đúng vào mùa đông, đồ hải sản trong đó toàn là thực phẩm cao cấp vẫn còn tươi nguyên. Nhà hàng còn có một vị trí rất đẹp, nhưng hóa đơn cao ngất ngưởng luôn khiến nguời ta sợ phát khiếp.

Trân Gia vừa đến nhà hàng liền véo Tiểu Ái: “Con nhóc chết tiệt, cậu ngay đến người đàn ông của mình mà cũng đem ra chém giết!”

“Chỉ nghe theo lời cậu thôi mà! Đây không phải là mình đang giúp cậu hay sao? Hồi cấp ba ai đã từng mách mình đến đây, nói đàn ông không thể cưng chiều, thỉnh thoảng cũng phải tạo cho họ chút áp lực. Chỉ mấy chục nghìn tệ thôi mà. Đáng gì chứ!”

Trân Gia tức muốn chết, lúc muốn động thủ, Văn Nhã Địch đã từ trong bãi đỗ xe đi ra, gọi hai cô cùng bước vào cửa chính.

Tiểu Ái liếc nhìn bóng lưng Văn Nhã Địch, kéo Trân Gia hỏi nhỏ: “Anh ta sống ở thành phố Z à?”

“Không phải, thường thì ở Singapore, khi thì đến thành phố khác, nhưng ở đây anh ấy cũng có nhà.”

“Hừ, nhân viên IT bây giờ đều nhiều tiền như vậy sao? Có nhà ở nhiều thành phố, lại còn mua cả xe Lexus LS, mặc dù không phải kiểu thông dụng, nhưng cũng hơi khoa trương đấy!”

“Rất đắt à? Không phải đều là bốn bánh thôi sao? Bố mình năm ngoái cũng mua một chiếc đó, cả bảo hiểm cho xe nữa mới hết gần một trăm hai mươi nghìn tệ...”

“…” Tiểu Ái đứng trước một Trân Gia mù về xe cộ thật sự không còn gì để nói: “Thôi, coi như mình chưa nói gì!”

Thực ra từ khi thấy xe của Văn Nhã Địch, Tiểu Ái đã biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không coi bữa cơm này là gì. Lúc gọi món, anh ta không chớp mắt gọi trước ba đĩa bào ngư, rồi đến các loại món nguội xẻ thân, từ tôm hùm đến cua biển cái gì cũng có.

Trân Gia hình như chưa từng cùng Văn Nhã Địch đến những nhà hàng kiểu này, lúc gọi món, Trân Gia muốn xem giá nhưng trên đó in một dòng chữ “theo giá thị trường”. Món nguội xẻ thân được đưa lên trước, Tiểu Ái ăn được hai miếng đã cảm thấy buồn nôn, mùa đông ăn hải sản thật sự rất lạnh. Tiểu Ái mất hứng bỏ xuống, ngẩng đầu lên đúng lúc thấy vẻ mặt khôi hài của Văn Nhã Địch. Lửa giận trong lòng Tiểu Ái lại bùng lên, thằng cha này rõ ràng cố ý mà. Lại có thể lấy mình hại người, quá vô vị! Được, hôm nay thử xem ai liều hơn ai!

“Anh chàng đẹp trai, lại đây!” Tiểu Ái hướng về phía nhân viên phục vụ ra hiệu, anh ta mặt mày tươi cười bước tới, cung kính khom người nghe yêu cầu. Tiểu ái cười, hào khí khua tay: “Lấy cho tôi hai bình rượu Ngũ Lương lại đây.”

“Phụt!” Trân Gia phụt cả thức ăn.

Rượu trắng kèm với hải sản là lựa chọn tuyệt nhất, hải sản lạnh, còn rượu trắng lại làm ấm lòng, ngoài ra còn có thể diệt khuẩn, phòng trừ thổ tả. Điều này thì ai cũng biết, nhưng Tiểu Ái trong lúc này hình như đã quên mất tửu lượng của mình.

Kết quả, lúc Tiểu Ái ăn hết món nguội, thì cũng đã bị rượu trắng hạ đo ván rồi. Với thể chất như cô, uống rượu say không bao giờ gục ngã, chỉ có thể hoạt bát hơn nhiều so với bình thường. Một mình Trân Gia hoàn toàn không đỡ nổi. Văn Nhã Địch, cau mày, đi lên phía trước đỡ bên còn lại, nhưng Tiểu Ái thực sự say khướt, chỉ có một đoạn từ chỗ ngồi đến cửa phòng ăn mà cũng đi mất mười phút. Cuối cùng không còn cách nào, dưới yêu cầu của Trân Gia, Văn Nhã Địch sa sầm mặt mày ôm ngang người cô.

Lúc ba người bước ra khỏi phòng ă


The Soda Pop