Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323895

Bình chọn: 7.5.00/10/389 lượt.

iền ký hợp đồng, bởi em là người mới vào nghề,

không cần thiết. Còn nữa, hàng ngày đi đâu, làm gì đều phải báo cáo rõ ràng với

anh. Đặc biệt là về phương diện kết giao bạn bè, nữ giới thì có thể, còn nam giới

thì tuyệt đối không được!”

Dung Tiểu Ái ngẩn người: “Mười năm! Lúc đó tôi đã trở thành

bà lão rồi!”

“Chê dài sao? Vậy chín năm được chưa?”

“…” Có khác đâu chứ?

“Đừng có nhìn anh như vậy! Không bằng lòng chứ gì, anh sẽ

cho em một con đường khác: Tốt nghiệp xong lập tức đính hôn với anh, với tư

cách là vợ chưa cưới của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, muốn nổi tiếng là chuyện dễ

như trở bàn tay.”

“Có con đường thứ ba không?” Tiểu Ái hỏi.

“Có, không làm việc ở đây nữa, sau khi tốt nghiệp chăm chỉ

làm bạn gái của Thôi Thái Dạ, mỗi ngày chỉ cần dạo phố, ăn cơm, uống trà, mua

đồ.”

“…” Tiểu Ái thật sự muốn chửi tục.

“Tự mình chọn đi!”

“Trước khi lựa chọn, tôi muốn biết… anh rốt cuộc thích tôi ở

điểm nào?” Nói thực, chuyện này Tiểu Ái vẫn không hiểu.

Dường như không ngờ cô sẽ hỏi câu này, khuôn mặt điển trai

cau có cả buổi chiều cuối cùng cũng dãn ra, Thôi Thái Dạ mỉm cười: “Bé con, câu

này anh phải hỏi em mới đúng chứ.” Anh tiến lên phía trước, đầu ngón tay nhẹ

nhàng chạm lên đôi má mịn màng: “Em hãy nói cho anh biết, một cô gái vừa thô

tục vừa ngốc nghếch như em, rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lôi cuốn được anh?”

Hơi thở nóng bỏng mê người của Thái Dạ bao lấy sống mũi Tiểu

Ái, cô thấy ánh mắt hoang dại nóng rực của anh, cảm thấy tim đập càng lúc càng

nhanh hơn. Tiểu Ái thầm nghĩ, nói chuyện cũng không nhất thiết phải kề sát như

vậy, có phải đang cố tình quyến rũ cô không đây?

“Thế nào, đã có câu trả lời chưa?” Đầu ngón tay thoang

thoảng mùi thuốc lá trượt trên môi cô, tỉ mỉ vuốt đi vuốt lại.

Tiểu Ái gật đầu lia lịa, đẩy anh ra một chút: “Tôi có sức

hấp dẫn gì, điều đó không quan trọng. Trả lời anh chuyện khác nhé. Tôi đồng ý

kí hợp đồng người quản lý với anh, nhưng thời hạn phải đổi thành năm năm. Trong

năm năm, anh giúp tôi nhận công việc, còn tôi thì… Nhất định tôi sẽ nổi tiếng

cho anh xem!”

Tiểu Ái ngồi đó, đôi mắt sáng long lanh tự tin, giống như

tia sáng dịu dàng, ấm áp đang ngăn tách những đám mây chiếu rọi xuống mặt đất.

Trong căn phòng tràn ngập sắc màu rực rỡ, từ đáy mắt bờ môi cô đều thắp sáng nụ

cười anh.

Rất nhiều năm sau đó, khi Thôi Thái Dạ nhớ lại giây phút ấy,

anh vẫn khẽ mỉm cười.

Người con gái đó, bất kể lúc nào, nơi nào, cũng tự tin như

vậy. Trong những ngày tháng sau này, cô không phải không trải qua thất bại,

không phải không vấp ngã, thế nhưng cho dù cuộc sống có ba chìm bảy nổi, cô

chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ. Trước dây, anh luôn cho rằng, đối với ước mơ của đời

người, thiên phú và cơ hội là quan trọng nhất. Nhưng sau đó, anh mới hiểu, điều

mà ước mơ thực sự cần đến là sự kiên trì và hi vọng. Anh cũng từng gặp những cô

gái tài hoa, nỗ lực hơn cô, không ít người mới vào nghề đã khổ sở cầu xin và hi

vọng trở thành nghệ sĩ dưới trướng của anh. Thế nhưng trước sau, anh vẫn chỉ có

quan hệ hợp đồng quản lý với riêng cô mà thôi. Tuy Dung Tiểu Ái không có nhiều

điểm tốt, nhưng trong tim anh, mãi mãi không một ai có thể vượt qua. Nụ cười

trong sáng chứa đầy sức sống, những suy nghĩ thoáng đãng, tính cách hoạt bát,

khéo léo của cô không một ai có thể sánh được.

“Ghét của nào trời trao của ấy, cậu đã từng nghe chưa? Tôi thấy giống tình cảnh của hai người lúc này đó!”

“Chị hai của tôi ơi! Chị tha cho tôi đi! Cái bà đàn ông kia ư?... Tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa!” Trong chốc lát, hai người đã đến gần hồ, trên bờ được trải thảm đỏ, các nhà báo lũ lượt kéo nhau lên thuyền. Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức rất hoành tráng, tiếp đãi cả đám nhà báo phóng viên có mặt tại đây, thật không hổ với thành tích doanh thu phòng vé. Chiếc du thuyền lộng lẫy cao ba tầng được trang trí rực rỡ sáng trững, nửa mặt hồ như tấm gương phản chiếu với vô số hạt trân châu đang rơi xuống, lung linh rực rỡ, hoa lệ đẹp mắt. Ngay cả dãy núi xa xa đang sừng sững trong màn đêm cũng phải lặng yên ngắm nhìn sự huy hoàng trong khoảnh khắc này.

Trong phòng tiệc hơn một trăm mét vuông ở tầng một của du thuyền, trên hai dãy bàn dài được sắp các bộ đồ ăn màu bạc, bày ngập rất nhiều món ăn và đồ uống hảo hạng. Nhân viên của đoàn phim bưng cốc, đĩa tập trung tại một chỗ nhàn hạ tán gẫu, một vài diễn viên phụ cũng đứng lẫn trong đó, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ. Tại buổi dạ tiệc, mọi người đang tranh thủ hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất.

Hôm nay, Phạm Tĩnh Tĩnh mặc chiếc váy dài màu trắng hở ngực, mái tóc đen dài thả tự nhiên, trang điểm xinh đẹp và những đường cong cuốn hút đã trở thành tâm điểm để đám phóng viên nhà báo đua nhau chụp hình. Diễn viên nam chính Hồ Diệp cũng đang được phỏng vấn ở một chỗ khác, nụ cười anh ta có thể dễ dàng nhận thấy sự vui mừng và hài lòng với kết quả doanh thu như thế nào.

Khi bước vào phòng tiệc, Tiểu Ái vô cùng vui mừng khi phát hiện ra hai người mà cô không muốn gặp đều không có ở đây. Tiểu Ái cười thầm, lập túc nắm bắt cơ hội chờ


Polaroid