
phát hiện thấy Jack có cặp mông căng chắc, trông rất đẹp. Jack đội chênh chếch một chiếc mũ bò trên đầu, che bớt khuôn mặt gầy gò, trông rất nam tính. Đôi ủng dài với phần gót mắc thêm vòng răng thúc ngựa lấp lánh, trông như đồ mới chưa từng sử dụng lần nào. Bắt mắt nhất là khẩu súng giắt chéo trên lưng Jack, đường cong trên báng súng trông hết sức tinnh xảo, y như một thứ đồ thủ công mỹ nghệ, vừa hoa lệ lại vừa thực dụng.
Jack vừa thấy Lục Kiều Kiều liền lập tức chạy lại: “Lục tiểu thư, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay, mấy bữa trước tôi không có ngày nào ngủ ngon cả.”
Lục Kiều Kiều cười vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Jack: “Sao lại ngủ không ngon nhỉ?” Đây rõ ràng là lời bắt chuyện.
Jack cười rộ lên: “Tôi ngày nào cũng nhớ mong tiểu thư, được gặp lại tiểu thư, tôi thực sự rất vinh hạnh!”
Lục Kiều Kiều chỉ tay về phía An Long Nhi giới thiệu: “Đây là cháu ruột tôi, Long Nhi, một mình ở nhà buồn rỗi nên dắt nó đi chơi cùng. Long Nhi chào anh Jack đi!”
An Long Nhi miễn cưỡng chào một câu: “Chào anh Jack!”
Jack tỏ ra hào hứng và nhiệt tình hơn nhiều so với An Long Nhi, anh đến bên An Long Nhi, sờ lên tóc thằng bé rồi nói với Lục Kiều Kiều vẻ hưng phấn: “Cô xem này, Long Nhi và tôi đều có tóc vàng, ha ha ha…” Sau đó vỗ vai An Long Nhi, đồng thời chìa một bàn tay ra muốn bắt tay với nó, nói: “Xin chào Long Nhi, anh tên là Jack, rất vui được làm quen với em!”
Lục Kiều Kiều vui vẻ quan sát mọi việc diễn ra.
An Long Nhi chần chừ chìa tay, bị Jack bắt tay thật chặt. Thằng bé không ngờ, trên đời còn có người Tây không giết người.
Jack biết được An Long Nhi từng cưỡi lừa, bèn giao một con ngựa cho thằng bé, để nó thử leo lên yên ngựa xem sao.
An Long Nhi gập ô lại cắm sau lưng, đạp chân xuống đất nhảy lên, một chân điểm nhẹ lên lan can hoa của nhà hàng Pháp, mượn lực tung người lên không, sau đó xoay người rất đẹp mắt, rồi đáp xuống ngồi ngay ngắn trên yên ngựa cao hơn đầu nó một thước.
Jack trông thấy thân thủ của An Long Nhi, buột miệng huýt sáo: “Ồ, đẹp mắt quá! Võ công của Long Nhi tuyệt thật!” Nói đoạn anh ta điều chỉnh bàn đạp trên yên ngựa của An Long Nhi cho ngắn lại, để hai chân thằng bé có thể giẫm lên bàn đạp thật vững vàng, rồi dặn dò: “Long Nhi, ngựa chạy càng nhanh thì càng vững, mình phải khom người giẫm lên bàn đạp, mắt nhìn về hướng mình muốn đi, rõ chưa?”
An Long Nhi gật đầu, thử vài động tác trên lưng ngựa cảm thấy rất giống tấn Mã bộ thường đứng hồi còn luyện võ.
Jack nháy mắt với An Long Nhi, làm mặt xấu, rồi nói: “Cứ như vậy, em làm rất tốt đấy!”
Nói đoạn quay người dang hai tay, bảo Lục Kiều Kiều: “Chúng ta yên tâm được rồi, Long Nhi là nam tử hán chân chính, sẽ không bị rớt lại phía sau đâu. Nào chúng ta lên ngựa thôi…”
Jack dìu Lục Kiều Kiều lên con ngựa còn lại, anh ta ngồi phía sau cô, hai tay giữ lấy dây cương, đồng thời bảo vệ Lục Kiều Kiều.
Sau một tiếng hí dài, hai con ngựa chở ba người tung bụi chạy về phía Tây thành Quảng Châu.
Từ ngoại ô phía Tây thành Quảng Châu trở ra là dải đồng bằng rộng lớn, giữa cánh đồng có đường cái quan rộng rãi, hai con ngựa nối đuôi nhau phi như bay trên một đường thẳng.
Tiếp tục phóng về phía trước có một dòng sông uốn khúc quanh co, thuyền buôn lững lờ trôi, hai con ngựa tung vó men theo bờ, bốn phía vẫn là những ruộng lúa mênh mông, đây là vùng vựa lúa vựa cá của Quảng Đông.
Lưng Lục Kiều Kiều tựa vào vầng ngực nở nang, hai bên mình cô được hai cánh tay rắn chắc bảo vệ, phía trước là phong cảnh ruộng đồng trôi vun vút qua mắt. Gió nóng tấp vào mặt, nhắm mắt lại cảm giác như đang đằng vân giá vũ, từ trước tới giờ cô chưa từng có trải nghiệm lạ lẫm đến vậy. Quả nhiên ngựa càng chạy càng êm, bước chạy hơi chậm lại, yên ngựa liền xóc lên, vẫn cứ phi nước đại thì hơn… Lục Kiều Kiều không ngừng giục Jack: “Nhanh nữa lên… nhanh nữa lên… nhanh nữa…”
Mái tóc dài của Lục Kiều Kiều không ngừng lướt trên mặt Jack, mùi hương cơ thể thoang thoảng lan tới mũi anh ta, lại nghe thấy tiếng Lục Kiều Kiều nói với mình khi ngựa lao vun vút, khiến tim anh ta đập càng loạn xạ. Ở khoảng cách gần thế này, anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự mềm mại và hoang dã của cơ thể cô. Ngựa có thói quen đi theo đàn, hai con ngựa này lại vốn là một đôi, con ngựa An Long Nhi cưỡi là ngựa cái, con ngựa đực chạy tới đâu, ngựa cái cũng chạy bám theo sau, nên về cơ bản An Long Nhi không cần điều khiển, chỉ cần ngồi cho vững là được. Thực ra cưỡi ngựa dễ hơn cưỡi lừa, bởi ngựa chạy vững hơn, trên lưng ngựa còn có yên, vả lại nền tảng võ công của An Long Nhi rất tốt, cho nên thằng bé nhanh chóng bắt quen được với những động tác trên lưng ngựa.
Men theo bờ sông, ngựa phi như bay tới một triền cỏ rộng rãi, cả bọn họ cùng xuống ngựa nghỉ ngơi. Jack lùa hai con ngựa tới ven sông uống nước gặm cỏ, anh ta và Lục Kiều Kiều ngồi dưới bóng mát ven sông, còn An Long Nhi ở phía sau Lục Kiều Kiều, tựa vào cành cây uống nước, vừa trông ngựa vừa chơi đùa.
Lúc Lục Kiều Kiều mới xuống ngựa, mặt cô đỏ ửng lên vì ngựa phi nhanh. Sau khi hồi sức, cô mới nhận thấy Jack vẫn đang chăm chăm nhì