XtGem Forum catalog
Trảm Long

Trảm Long

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322072

Bình chọn: 9.5.00/10/207 lượt.

lạng bạc ba xâu tiền, hì hì!”

Lục Kiều Kiều càng cười càng lớn tiếng.

An Long Nhi chăm chú quan sát, thằng bé biết dù có đọc bao nhiêu kinh thư cũng không bằng xem cao thủ ứng dụng một lần, biết bốc quẻ toán quẻ vẫn chưa phải cái đích cuối cùng, bốc ra quẻ rồi giải quẻ thế nào mới gọi là công phu.

Jack “ồ” lên một tiếng, há hốc miệng, trợn tròn hai mắt hết nhìn Lục Kiều Kiều đang cười rũ rượi lại nhìn sang đống tiền, mãi lâu sau vẫn không thốt nổi lời nào.

Lục Kiều Kiều lắc lắc tay Jack, nói: “Ha ha, súng của tôi rồi nhé, súng của tôi rồi nhé.”

Cô phát hiện mình rất thích làm nũng với Jack.

Bấy giờ có mấy người đàn ông trung niên ăn vận lịch sự cười cười nói nói từ tầng dưới đi lên cầu thang, lúc ngang qua bọn Lục Kiều Kiều, có người đảo mắt nhìn cô, rồi lùi lại vài bước, dừng chân bên cạnh Lục Kiều Kiều: “Ấy, chẳng phải Tiểu Như sao?”

Lục Kiều Kiều kinh ngạc ngẩng đầu: “Hả?...”

Người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: “Ôi chao Tiểu Như, ta là đại ca Thanh Nguyên của muội đây, muội không nhận ra ta sao?”

Lục Kiều Kiều ngỡ ngàng đứng dậy khỏi ghế: “Đại ca? Sao huynh lại ở đây?”

Thanh Nguyên đáp: “Cha nhớ muội lắm đấy, mấy năm nay muội đã đi những đâu? Sống thế nào?”

Lục Kiều Kiều kéo tay áo Thanh Nguyên: “Đại ca, chúng ta qua đằng kia nói chuyện đi…” rồi cùng người đàn ông nọ đi tới một chiếc bàn bên cửa sổ rì rầm to nhỏ một lúc lâu.

Jack và An Long Nhi đều không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành ngồi đợi Lục Kiều Kiều và đại ca cô nói chuyện xong quay lại rồi tính.

Thanh Nguyên thấp hơn Jack một chút, nhưng đứng trong đám đông cũng vẫn cao hơn người ta một cái đầu, trông rất nổi bật. Nếu không phải hai huynh muội họ lên tiếng nhận nhau, người ngoài nhìn vào thật chẳng tưởng tượng nổi anh ta lại là đại ca của cô Lục Kiều Kiều vóc dáng bé nhỏ nhường ấy. Anh ta mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh lam, khiến dáng người cao lớn thêm phần ôn văn nho nhã, khuôn mặt gầy thanh thoát trắng ngần, mày râu nhẵn nhụi quả cũng có vài nét giống Lục Kiều Kiều; tay anh ta cầm một chiếc quạt xếp, hai bên cán quạt làm bằng gỗ tử đàn chạm long khắc phượng, chiếc nhẫn vàng đeo trên tay nạm một hạt châu lớn trong suốt tựa thủy tinh, cả người toát lên phong thái quý tộc cùng vẻ trưởng thành của một người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên.

Jack vốn luôn cho rằng đàn ông Trung Quốc không đẹp trai, ở xứ này anh ta có thể coi là đẹp trai hạng nhất, vậy mà giờ gặp Thanh Nguyên, cũng không khỏi tấm tắc trong lòng, thì ra ở Trung Quốc vẫn có đàn ông anh tuấn. Thanh Nguyên đánh tiếng cạnh mấy người cùng đi, rồi ngồi xuống với Lục Kiều Kiều, nói chuyện rất lâu. Mãi một lúc sau, hai người mới quay lại bàn Jack và An Long Nhi đang ngồi.

Lục Kiều Kiều giới thiệu với Jack: “Đây là đại ca tôi, tên Thanh Nguyên, còn vị này là bạn em, Jack…”

Jack nhập gia tùy tục, cũng đứng lên khum tay gập người hành lễ với Thanh Nguyên theo kiểu Trung Quốc, nhưng Thanh Nguyên lại đưa tay phải ra, nói: “Rất vui được gặp anh, Jack.”

Jack thoáng chưng hửng, rồi lập tức bật cười ha hả, cũng giơ tay phải ra nhiệt tình bắt tay Thanh Nguyên: “Xin chào, Thanh Nguyên tiên sinh, rất vui được gặp anh.”

Thanh Nguyên nói: “Gọi tôi là Thanh Nguyên được rồi, anh đã là bạn của Kiều Kiều thì cũng là bạn tôi, đừng khách sáo.”

Sau đó Thanh Nguyên nhìn sang An Long Nhi hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này là…”

Lục Kiều Kiều có vẻ rất khó xử: “Đây… thằng bé… tên An Long Nhi…”

Thanh Nguyên trông mái tóc vàng và tướng mạo đặc biệt của An Long Nhi, thấy cậu bé này tuổi còn nhỏ mà phong thái hiên ngang, cũng tỏ ra hiếu kỳ thích thú: “Cậu cũng họ An à? Ôi chao, đúng là có duyên, tiểu huynh đệ, sau này xin chỉ giáo nhiều”. Nói đoạn chắp tay hành lễ với An Long Nhi.

An Long Nhi bối rối lắm, cái gì mà “cũng họ An”? Tên chủ nhân đặt cho cũng tính là họ ư?

Lục Kiều Kiều nhận thấy vẻ băn khoăn của An Long Nhi, bèn chêm vào một câu: “Đúng rồi, đại ca cũng họ An…” rồi cười khan mấy tiếng, để ý nét mặt Thanh Nguyên.

An Long Nhi biết đây là đại ca của Lục Kiều Kiều thì không dám thất lễ, vội vàng cúi đầu chào: “Cháu đâu dám, xin chào An thúc thúc.”

Thanh Nguyên nói: “Đừng khách sáo, đều là bạn của Kiều Kiều, mọi người cùng ngồi cả đi.”

Bốn người ngồi xuống, Lục Kiều Kiều có vẻ không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng giới thiệu: “À… Thanh Nguyên đại ca vốn làm quan ở Khâm Thiên giám trong kinh thành, về sau được điều đến Hàn Lâm viện, giờ đang tới Phật Sơn lo chuyện khoa cử.”

Jack vẫn thường xuyên qua lại với các quan quản lý cửa khẩu trên biển của nhà Mãn Thanh, cũng rất thân quen với đám quan quản chế thương nghiệp, nhưng chưa từng nghe nói tới chức quan kiểu này, bèn tò mò hỏi: “Khâm Thiên giám và Hàn Lâm viện làm những việc gì?”

An Thanh Nguyên cười đáp: “Khâm Thiên giám lo chuyện sắp đặt xuất hành, lễ nghi cúng tế của hoàng thượng, đồng thời biên soạn lịch thư, Hàn Lâm viện quản chuyện khoa cử, chính là biên soạn kinh thư cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ, tổ chức các khoa thi, để kẻ sĩ thi lấy công danh.”

Jack nói: “Vậy anh chính là nhà giáo dục rồi.”

Câi nói này khiế