
n An Thanh Nguyên bật cười ha hả: “Ôi chao, ngữ tôi sao coi là nhà giáo dục được, chỉ là viên quan quèn lo việc bên hoàng thượng, không đáng nhắc đến…”
Chuyện phiếm một hồi, An Thanh Nguyên nói còn phải tiếp đãi bạn, cáo từ đi trước, trước khi đi còn nói với Lục Kiều Kiều, ngày mai anh ta cũng có việc tới Quảng Châu, rất muốn qua thăm nơi cô đang ở, rồi hỏi địa chỉ của Lục Kiều Kiều, hẹn khi đến sẽ tới gặp.
Ba người bọn Lục Kiều Kiều thanh toán rồi rời khỏi trà lâu, ở lại du ngoạn Phật Sơn thêm một ngày nữa mới thong thả về Quảng Châu.
Trên đường về, đi qua một vùng đồng không mông quạnh, Lục Kiều Kiều lại nghịch súng học cưỡi ngựa, chơi vui quên cả mệt.
Về đến đê Tây Quảng Châu, ba người lại dừng ngựa trước cửa nhà hàng Tứ Quý.
Mặt trời đang xuống núi, dưới sắc hoàng hôn, trước cửa nhà hàng Tứ Quý đã được chăng đèn từ sớm, tối đến ở đây còn học theo kiểu Pháp, bày bàn ghế ra ngoài lan can, để khách có thể vừa nhấm nháp cà phê vừa thưởng thức phong cảnh phố xá.
Đối diện phố lớn chính là đầm Bạch Nga trên thượng du dòng Châu Giang, một trong tám cảnh đẹp nhất Dương thành, “đại thông yên vũ”. Mỗi khi mưa xuân lất phất, sương khói giăng mù hai bờ, bóng buồm trên sông lại như mộng như ảo. Giờ đây ráng chiều đang nhuộm đỏ chân trời, hai ngọn đèn đường trước cửa nhà hàng Tứ Quý hắt xuống hai quầng sáng vàng vọt.
Lục Kiều Kiều xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn Jack, An Long Nhi cõng chiếc hòm mây lên lưng, đứng phía sau Lục Kiều Kiều.
Rất lâu rồi Lục Kiều Kiều không có cảm giác từ biệt thế này, cô hỏi Jack ở đâu, hỏi anh sắp tới có dự định gì, mãi vẫn chẳng quay lưng bước đi nổi. Jack tháo khẩu súng lục đang đeo bên người, đi kèm bao súng còn có cả một cái túi da bò, đưa cho Lục Kiều Kiều nói: “Khẩu súng này tặng cô, trong túi da có đạn dự trữ và dụng cụ sửa súng… Dây tết đỏ này là cô tặng, nên tôi giữ lại.” Đoạn tháo chiếc dây tết đồng tâm đỏ khỏi báng súng, bỏ vào túi áo trước ngực, vỗ vỗ mấy cái cho yên tâm.
Lục Kiều Kiều “ừ” một tiếng, nói câu cảm ơn rồi đón lấy súng, quàng lên vai, gương mặt không giấu được nụ cười.
Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, hai hôm nay nói chuyện quá nhiều rồi, giờ điều cần biểu đạt dường như đã không thể dùng ngôn ngữ nữa.
Lục Kiều Kiều nhìn ngó quanh quất, sắc trời càng lúc càng tối, buông xuống mặt Jack càng lúc càng đỏ. Cô kéo một chiếc ghế bên trong hàng rào hoa của nhà hàng ra, gọi Jack lại gần.
Jack bước đến bên Lục Kiều Kiều. Cô nhón chân đứng lên ghế, hai tay chắp sau lưng, rướn người hôn chụt một cái lên môi Jack, đoạn nhảy xuống, nắm lấy tay Jack, chầm chậm lùi lại sau mấy bước, nhìn Jack khẽ gật đầu, cúi chào rồi quay lưng dắt An Long Nhi đi vào ngõ hoa.
Jack đứng thần người giữ dây cương ngựa, nhìn theo bóng Lục Kiều Kiều và An Long Nhi xa dần, nụ cười ngờ nghệch nở trên môi, hạnh phúc ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi về đến trước cửa nhà trong ngõ Hinh Lan, vừa hay trông thấy An Thanh Nguyên từ nhà Đặng Nghiêu đi ra, Đặng Nghiêu cũng đi bên cạnh anh ta.
Lục Kiều Kiều vội chào hỏi: “Đại ca, Đặng đại ca… sao hai người đều ở đây?”
An Thanh Nguyên nói: “Kiều Kiều, giờ muội mới về à, sáng sớm nay huynh đã tới Quảng Châu rồi, bàn giao xong công vụ là lập tức tới đây tìm muội.”
Đặng Nghiêu đứng bên tiếp lời: “Đại ca muội từ chiều đã tới trước cổng nhà đợi muội mãi, ta về hỏi ra mới biết đây là đại ca muội, bèn mời huynh ấy vào nhà ngồi đợi muội về.”
An Thanh Nguyên cười nói: “Đặng đại ca còn mời huynh dùng cơm nữa, thật là ngại quá…”
Đặng Nghiêu vội nói có gì đâu, lại cảm ơn An Thanh Nguyên đã viết một bức thiếp đại tự Khải thư tiêu chuẩn cho hai đứa con nhà anh ta.
Lục Kiều Kiều thấy bốn người đứng giữa ngõ chật chội, bèn sai An Long Nhi mau mở cửa, mời mọi người vào trong ngồi. An Long Nhi mở cửa, bốn người bước vào nhà, bỗng Lục Kiều Kiều hoảng hốt “Á” lên một tiếng, mọi người ai nấy đều sững người. Nhà Lục Kiều Kiều giống như một bãi rác, đồ đạc la liệt dưới đất, bàn ghế trà kỷ trong phòng khách đều đổ gẫy, đồ dùng hằng ngày cũng vung vãi khắp nơi. Giữa giếng trời chất đống chăn gối cùng thư tịch từ ba gian phòng vứt ra, quần áo của Lục Kiều Kiều và An Long Nhi không hiểu vì sao đều bị cắt vụn, vứt sang một bên. Trong nhà không có thứ gì còn nguyên trạng, hòm tủ đều bị chặt ra thành từng mảnh, từng tấm, tan tác hết cả.
Đặng Nghiêu kinh hoàng thất sắc: “Hả? Nhà bị trộm rồi!”
Lục Kiều Kiều trợn tròn hai mắt, lập tức bấm đốt tay tính quẻ; Thanh Nguyên không ngờ cũng giống như Lục Kiều Kiều, gập ngón tay tính toán gì đó.
Đặng Nghiêu thấy vậy lấy làm lạ lắm, lúc này chẳng phải nên tính toán tổn thất thế nào, sau đó báo quan hay sao? Hai người này ở đây bấm độn làm gì? Ngay cả Lục Kiều Kiều cũng biết bấm đốt tay tính quẻ? Thật không ngờ.
Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn đống đổ vỡ khắp nhà, rành rọt nói: “Trưa ngày hôm qua, có bốn người đàn ông trèo vào từ sau nhà, ở bên trong một canh giờ… Bọn họ từ hướng Đông Nam tới, là…”
Nói đến đây, Lục Kiều Kiều ngưng lại, ánh mắt thoáng quét sang An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên nhíu chặt đôi mày,