
ọn vài con để nuôi, có vẻ rất say mê. Cậu thường xuyên kéo
Lạc Trần ra thăm quan “thủy cung nhỏ” của mình, luôn canh cánh trong lòng việc
chị không được vào thủy cung ngày hôm đó.
Lạc
Trần cười cười nói: “Cảm ơn Lạc Sa. Vẫn còn có rất nhiều tiền, có thể đáp ứng
hết tất cả mọi mong muốn của em”.
Lạc Sa
vẫn là một đứa trẻ ngoan, không nghĩ đến chuyện bỏ học ngày ngày cầm tiền đi
rong chơi.
“Nếu
vẫn còn tiền, chị em mình có thể mở một hiệu sách không, để các bạn em có thể
đến đọc sách bất cứ lúc nào?”
Sách mà
Lạc Sa muốn nói đến, chính là tiểu thuyết võ hiệp. Một người bạn của cậu đọc
truyện trong giờ, bị thầy giáo bắt được tịch thu mất, cậu ta còn chưa đọc hết
nên đến giờ vẫn thấy tiếc.
“Gì
nữa?”
“Chị,
chúng ta có nhiều tiền như vậy sao? Em chưa nghĩ ra mình còn cần gì nữa, đợi em
nghĩ ra rồi sẽ tới gặp chị.”
Lạc
Trần nhìn bộ dạng lanh lợi của Lạc Sa, lại nghĩ đến mình. Còn có mong muốn gì
có thể dùng tiền để thỏa mãn đây? Có tiền rồi, trước hết sẽ chuộc lại tự do cho
mình. Nhưng nếu cầm tiền của Lâm Tự để chuộc lại tự do chẳng phải rất buồn cười
hay sao? Nếu có tiền rồi, liệu cô có nỗ lực để học như thế nữa không? Học là vì
muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy nếu đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi, mục
tiêu tiếp theo sẽ là gì?
Cuộc
sống sung túc ở ngay trong tầm tay nhưng Lạc Trần lại cảm thấy hoang mang. Nếu
nói đến hưởng thụ, hai chị em họ đâu có kinh nghiệm sống cuộc sống xa hoa, cũng
chưa từng ao ước. Họ vốn cũng chỉ mong làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, dựa vào
năng lực của mình để trang trải cuộc sống, giờ có người nói với cô rằng, cô
không cần phải lo lắng chuyện đó nữa, thì cô lại thấy mất phương hướng.
Tôi
muốn không phải là những thứ
có thể dùng một chút tiền để mua, mà cần phải bỏ công sức, tự mình toàn tâm
toàn ý thực hiện. Nhưng, giữa một chút tiền và rất nhiều tiền lại là sự thay
đổi từ lượng tới chất, gia tộc nhà Lâm Tự đại diện cho một thế giới khác, một
cuộc sống khác, chỉ dựa vào sự nỗ lực của cô e là vĩnh viễn không thể với tới.
Một mặt, Lạc Trần thật ra cũng chẳng có dã tâm gì, cô chỉ cần một cuộc sống yên
bình, ổn định là được rồi; mặt khác, cô cảm thấy mình không có khả năng đó.
Lạc
Trần quyết định sẽ dùng tiền mà mình tự kiếm được để trả nợ cho Lâm Tự, thanh
lý bản hợp đồng giữa hai người họ, cuộc sống như thế sẽ có mục tiêu rõ ràng,
nhờ vậy mà cũng có ý nghĩa hơn.
Trong
suy nghĩ của cô, anh chàng Lâm Tự đó hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến cuộc
sống tương lai sắp mở ra trước mắt mình. Cho dù cô và anh ta có xác lập được
mối quan hệ như thế nào, sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Trần vẫn là Lạc Trần. Tất cả
mọi sự lựa chọn, cô đều phải tự chịu trách nhiệm với chính mình, không liên
quan gì đến người khác.
Phải đến khi gặp lại Lâm Tự lần nữa, Lạc Trần mới thấy
mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Một người khác trong cuộc sống, người
xuất hiện với tư cách là chồng, thì ra lại có thân phận đặc biệt như thế, chính
việc đó khiến cô vô cùng đau đầu.
Hôm đó, tâm trạng Lâm Tự rất xấu. Tối hôm trước anh
mới từ nước ngoài về, họp suốt cả ngày, vô cùng mệt mỏi. Thế mà trong nhà lại
cứ giục anh phải nhanh chóng định ngày kết hôn, dù sao cũng đều là những người
bận rộn cả, phải căn cứ vào ngày mà anh định để điều chỉnh lịch trình của mình.
Huống hồ, hôn sự nhà họ Lâm nhất định phải có quy mô lớn, đương nhiên sẽ ảnh
hưởng tới những phương diện khác nữa, thời gian dồi dào chính là sự đảm bảo
quan trọng nhất cho một hôn lễ thành công rực rỡ.
Lần đi công tác này của Lâm Tự vô cũng bận bịu nên anh
đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Chuyện hôn sự anh nhất thời đề cập đến lại
được người nhà coi trọng như thế, anh cũng khá bất ngờ.
Hoàn toàn không phải anh đã hối hận, nhưng anh còn
không nhớ rõ hình dáng cô gái có tên Lăng Lạc Trần kia, nên ý muốn kết hôn tự
nhiên cũng thấy nhạt đi.
Sau người đi đón Lăng Lạc Trần đến căn hộ của mình,
liếc mắt nhìn một cái, may quá, vẫn là dáng vẻ xinh tươi ấy. Lâm Tự lật mấy
quyển sổ ghi lịch trình trên tay mình, nói với Lạc Trần: “Lịch trình mấy tháng
tới đều kín cả rồi. Tôi chọn ngày cuối tuần của tuần thứ ba trong tháng tới.
Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày đó, em không có vấn đề gì chứ?”
Giọng điệu của anh không phải hỏi mà là thông báo,
thậm trí còn khiến người nghe cảm giác như đang bị ra lệnh.
Lạc Trần bị câu nói của anh làm cho chóng mặt, ngày
cuối tuần của tuần thứ ba tháng sau là ngày nào?
Đầu óc Lạc Trần mất nửa ngày mới nắm được trọng điểm
trong câu nói của anh: “Hôn lễ?”
Lâm Tự nhíu mày: “Em có ý kiến gì sao?”
“Chuyện của em trai tôi. Chẳng phải vẫn chưa ký một
bản hợp đồng bổ sung sao?”
Lâm Tự lập tức nói ra chính xác cái tên mà Lạc Trần
muốn nhắc tới: “Lăng Lạc Sa? Em vẫn kiên quyết muốn cậu ấy ở cùng chúng ta?”
“Đương nhiên, giờ em ấy là người thân duy nhất của
tôi, chúng tôi không thể sống tách nhau được.”
“Tôi có thể cho cậu ta ra nước ngoài học như thế cũng
có lợi cho sự phát triển sau này của cậu ấy, em cứ suy nghĩ đi.”
Câu cuối cùng anh nói rõ ràng chỉ là khác