XtGem Forum catalog
Trăng Khuyết

Trăng Khuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322180

Bình chọn: 7.5.00/10/218 lượt.

ết họ tuyển bao nhiêu đây nữa. Nhã Ca

chợt bồn chồn. Cô cũng như Thanh Du đang cần một chỗ làm thêm để lấy

tiền trang trải chi phí học tập năm cuối. Dù tiền học phí đã có, Nhã Ca

vẫn còn phải cần tiền để làm bao nhiêu việc, cô vái trời sao chỗ này

nhận cô và nhỏ Thanh Du cho đỡ khổ.

Đang bồn chồn lo lắng, Nhã Ca

bỗng thấy Quân từ ngoài cửa bước vào, cô vội quay mặt đi khi ngoài anh

ra còn có một cô gái khá đẹp lại ăn mặc sang trọng kế bên.

Ra vẻ quyền hành kể cả, cô gái hỏi người nhận hồ sơ :

- Có bao nhiêu người đây thôi à!

- Dạ, hai mươi hai người tất cả.

- Chị cứ gọi theo thứ tự trước sau, còn hồ sơ chuyển vào đây cho tôi.

Đẩy cửa phòng kế bên, Quân và cô gái bước vào mà không thấy Nhã Ca. Cô bỗng dưng thắc mắc về Quân. Anh ta có vai trò gì trong công ty này nhỉ ? Từ

xưa tới giờ, Ca không quan tâm đến những người của ngôi nhà đó, họ làm

gì Ca chả biết, cô chỉ biết rằng họ giàu, rất giàu là đằng khác.

Thanh Du huých nhẹ vào tay Ca :

- Con mẹ vừa vào trông hắc xì dầu quá ! Tao nghĩ chắc mình... ao.

Nhã Ca trấn an con nhỏ :

- Thì thivào chỗ khác . Mày cứ bình tĩnh tự tin cái đã.

Nói là thế, nhưng trong lòng Nhã Ca cũng nghĩ như Thanh Du . Nếu công ty

của gia đình Quân chắc chắn anh ta sẽ không nhận cô, vì nhiều lý do mà

Ca không thể trách Quân được.

Chắc Nhã Ca nên rút lui để tránh phải khó xử cho cả đôi bên. Dù sao với Ca, Quân cũng tốt chớ không như Trúc Quỳnh.

Cô ngập ngừng :

- Tao sẽ rút lui để mày bớt một đối thủ.

Thanh Du quằm mặt :

- Điên ! Nếu coi mày là đối thủ, tao đã không rủ mày tới đây.

Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, Quân bước ra, mắt dáo dác tìm, khiến Nhã Ca cố cúi đầu cũng không thể giấu mặt đi đâu.

Như một phản xạ, cô bật dậy bước vội ra ngoài vỉa hè. Quân hấp tấp bước theo.

Anh chận Ca lại khi cô đã qua tới căn nhà kế bên.

- Em xin việc à ?

Nhã Ca gật đầu :

- Vâng. Em không biết công ty này có liên quan đến anh. Bây giờ em sẽ rút hồ sơ lại.

- Tại sao ?

Nhã Ca ngắn ngủn :

- Em không muốn.

Quân nói :

- Vì sợ phiền à? Không sao đâu, công ty này của bạn anh. Nhất định họ sẽ nhận em.

Thanh Du bước tới, giọng ngơ ngác :

- Chuyện gì vậy ?

Nhã Ca im lặng . Một lát sau mới nói :

- Thanh Du là bạn em. Nó rất cần việc làm. Nếu được, anh nên giúp nó.

Quân chắc nịch :

- Dĩ nhiên là được. Hai đứa không cần qua phỏng vấn đâu. Cứ vào ngồi chờ anh.

Quân vừa quay lưng, Thanh Du đã hỏi ngay :

- Ai vậy ?

Nhã Ca ậm ự :

- Người quen của... của dì tao.

Thanh Du ngờ vực :

- Sao từ trước đến giờ tao không nghe mày nói nhỉ ? Gặp người quen mà bỏ

chạy như bị ma đuổi làm tao mất hồn vì tưởng mày bị đòi nợ.

Rồi Thanh Du chép miệng :

- Có người quen bảnh thế kia mà lâu nay không biết để nhờ vả. Đúng là uổng phí!

Nhã Ca nhăn mặt :

- Làm ơn im giùm tao đi.

Hai người trở vào ngồi và thấy người nào vào phỏng vấn xong cũng ra về với

thông báo "Nếu được tuyển dụng sẽ có thư gởi về nhà".

Thanh Du thì thầm :

- Nhắm lời của... người quen mày có đáng tin không ? Ông ta làm chức gì

trong công ty vậy Nhã Ca ? Ổng trông đẹp trai và phong độ quá sức.

Nhã Ca hạ giọng :

- Trời ơi ! Nói nhiều quá ! Người ta nhìn mày kìa, đồ lắm chuyện !

Chớp đôi mắt tô xanh đọt chuối đúng model, Du thản nhiên :

- Người ta nhìn vì tao nổi nhất ở đây chớ đâu phải vì tao lắm chuyện.

Nhã Ca cáu lên :

- Nếu vậy tao hết ý kiến. Mày đừng léo nhéo gì hết, tao không trả lời đâu.

Đưa tay che miệng, Thanh Du tiếp tục :

- Tao sẽ không hỏi gì nữa nếu mày trả lời xong những câu hỏi vừa rồi của tao.

Nhã Ca chối biến :

- Tao không biết gì về ông ta hết.

- Kể cả tên tuổi à ?

Nhã Ca cụt ngủn :

- Tên Minh Quân.

Thì thao qua kẽ tay, Thanh Du vẫn không ngừng nói :

- Rõ ràng mày có điều bí mật muốn giấu tao. Tại sao vậy ?

Ca hậm hực :

- Đã biết thế thì đừng hỏi nữa. Đầu óc lo tập trung vào chuyện xin việc đi.

Thanh Du chớp mắt :

- Anh Quân .. của mày đã bảo hai đứa không phải qua phỏng vấn cơ mà.

Nhưng nếu ngồi chờ trong im lặng chắc tao chết quá . Mày phải cho tao

nói chớ.

Nhã Ca lấy trong túi xách ra tờ báo :

- Đọc đi khỏi nói.

Thanh Du tủm tỉm cười. Con bé lơ đễnh lướt mắt trên tờ báo trong khi lòng Nhã Ca cứ rối bời nhìn hết người này vào phỏng vấn tới kẻ nọ.

Từ hôm

nhận tiền của Quân tới nay, cô không hề gặp lại anh, cũng không hề biết

tin gì về "ông ta" . Nhiều lúc đêm nằm ngẫm nghĩ, trong lòng Nhã Ca toàn lửa giận. Cô đã không có được một gia đình với cha mẹ, anh chị ấm êm ,

hạnh phúc như bạn bè vẫn có. Là dân Sài Gòn chính cống nhưng Ca phải ở

nhà trọ để đi học như những sinh viên xa quê thứ thiệt.

Cha mẹ không ai quan tâm lo lắng hay chăm sóc Nhã Ca. Lúc nhỏ, cô sống với bà ngoại, từ khi ngoại mất tới giờ, Ca thành mồ côi, dù ba mẹ cô, ai cũng còn

sống và sống khá đàng hoàng, sung túc nhưng họ không liên lạc với cô.

Quân bước đến với nụ cười thật cởi mở :

- Ngày mai... hai đứa bắt đầu đi làm được chứ ?

Nhã Ca im lặng, còn Thanh Du ấp úng :

- Ngày mai hả ? Dạ... dạ được.

Quân nhìn Ca :

- Vậy thì n