
g hay chết.
Thanh Du giục :
- Đi tắm đi, không thôi mùi hèm thấm vào chân tơ kẽ tóc của mày đó. Hú
hồn hú vía ! Dầu sao cũng còn may là nguyên vẹn về tới nhà.
Nhã Ca liếc Thanh Du vì miệng mồm độc địa của nó, nhưng cô chả còn hơi sức đâu để mắng con bé.
Vào nhà tắm, Nhã Ca gội đầu, tắm rửa thật kỹ mà vẫn nghe cái mùi quái quỷ hôi hám ấy !
Ca hắt hơi liên tục mấy cái vì lạnh, nhưng dù lạnh cỡ nào, cô cũng phải giặt cho sạch bộ quần áo vừa cởi ra.
Trở về phòng trong bộ dạng co ro lập cập. Nhã Ca cảm động khi thấy Thanh Du đã pha sẵn cho cô một ly sữa cacao nóng hổi.
Con bé nói :
- Uống đi cho ấm. Thật là khổ, mười một giờ đêm mà phải gội đầu.
Nhã Ca vừa chúm môi vừa thổi sữa bảo :
- Mười hai giờ đêm hay một giờ sáng cũng phải gội, nếu không thà chết sướng hơn.
Ánh Dương ngần ngừ :
- Hay là nghỉ làm đi. Mày cứ về khuya không gặp ma cũng gặp quỷ.
Nhã Ca còn im lặng thì Thanh Du đã rú lên :
- Tụi tao đâu có nhiều tiền như mày với nhỏ Thùy, nghỉ làm là đói đó. Quê tao đang lụt lội, mất mùa, bộ mày không biết sao ?
Ánh Dương xìu mặt :
- Tao nói vậy vì lo cho tụi bây thôi, làm gì... lên cơn dữ thế ?
Thanh Du bĩu môi :
- Lo bằng cái miệng, ai lo hỏng được.
Ánh Dương nổi cáu :
- Hừ ! Từ giờ trở đi hồn ai nấy giữ nghen.
Nhã Ca nhìn Thanh Du rồi nhìn Ánh Dương :
- Tao xin tụi bây mà !
Rồi cô bỏ ra ngoài đến ngồi trên cái ghế đá nhỏ, lòng buồn bực hết sức.
Gia đình Ánh Dương và Ngọc Thùy thuộc hạng khá giả nên bọn chúng vô tư ăn
học, vô tư xài tiền chớ không cần tính toán chi li như cô và Thanh Du.
Bốn đứa ở chung một nhà trọ nhưng lại chia ra làm hai phe rõ rệt. Thanh
Du tuy hay nói, hay làm điều nhưng chân tình, tốt bụng. Nhã Ca và nó làm một phe, đó là phe nhà nghèo. Tuy một phe, song Thanh Du vẫn không biết nhiều về Ca, cô có những bí mật riêng không thể thổ lộ cùng ai.
Lẽ ra Thanh Du và Nhã Ca làm cùng một chỗ, từ mười hai giờ trưa đến tám
giờ tối, nhưng cô đã đổi chổ này cho người khác vì cô ta ở xa quá. Giờ
thì Nhã Ca phải gánh hậu quả của tật thương người này rồi.
Thanh Du bước ra đứng dựa vách :
- Hồi nãy anh Quân, người quen của mày có ghé quầy... Anh ấy hỏi thăm mày và tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết mày đứng quầy ở chỗ khác chứ không cùng
siêu thị với tao cho đi về có chị có em. Hà ! Anh Quân cũng nghĩ xa cho
mày đó chớ. Giờ mày đã thấm thía "Thân gái đường khuya" chưa ?
Nhã Ca làm thinh rồi hỏi :
- Anh ta hỏi gì về tao ?
Du lững lờ :
- Nhiều lắm ! Ai mà nhớ hết !
- Nhưng mày trả lời thế nào, chắc mày phải nhớ ?
Thanh Du gật đầu :
- Nói chung anh Quân có vẻ quan tâm tới cuộc sống của mày. Ảnh cho tao số điện thoại với lời dặn dò. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ gọi cho
ảnh.
Cười cười, Thanh Du hạ giọng :
- Chắc chắn mày cũng có số của ổng ? Đã có bao giờ gọi thử chưa ? Tao
thấy anh Quân là mẫu đàn ông vừa ga lăng vừa lịch sự. Mày mà "cho qua"
là uổng lắm đó nha.
Mặt đanh lại, Nhã Ca gằn :
- Tao cấm mày nói bậy !
Thanh Du le lưỡi :
- Thì tao không nói nữa. À, quên. Mày biết ông Quân đi với ai không ?
- Tao không quan tâm.
- Nên quan tâm đi. Ông Quân đi với giám đốc siêu thị đó.
Nhã Ca buột miệng :
- Là ông hay bà ?
- Ông. Nhìn ớn lắm. Mặt cứ lạnh như tiền. Nghe chị Bông chung ca với tao
nói ông ta khó chịu lắm. Nhân viên lớ quớ là bị đuổi như chơi. Ông giám
đốc là chỗ quen biết với anh Quân, mà anh Quân đỡ đầu tao với mày, cũng
đỡ khổ chứ sao.
Nhã Ca lừ mắt :
- Ông Quân đỡ đầu tao với mày từ bao giờ, sao tao không biết vậy kìa ?
- Ờ thì... có người quen quen giám đốc là tốt rồi.
Nhã Ca bỗng tò mò :
- Giám đốc già lắm hả ?
- Đâu có. Mà tao không biết nữa, mặt mũi râu ria không, khó đoán tuổi lắm.
Nhã Ca rùng mình :
- Lại râu ria, thật đáng kinh tởm. Cái thằng cha say hồi nãy cũng râu ria thấy gớm. Tự nhiên tao thấy ghét những bộ râu và những bợm nhậu. Đúng
là khi rượu vào thì tư cách sẽ cắp nón ra đi. Thằng cha xỉn đó sẽ như
thế nào lúc tỉnh rượu nhỉ ? Đêm nay chắc tao mất ngủ vì thứ rác rưởi đó
quá.
Thanh Du hóm hỉnh :
- Ghét của nào trời trao của ấy ! Để rồi xem, mày sẽ vơ phải... dân vừa râu ria xồm xoàm, vừa nhậu như hũ chìm.
Nhã Ca gân cổ lên :
- Còn khuya !
Dứt lời, cô hắt hơi liên tục mấy cái khiến Thanh Du phải bật cười :
- Chắc thằng cha Chí Phèo đó nhắc mày quá !
Nhã Ca sụt sịt mũi :
- Làm ơn để tao quên chuyện xui xẻo ấy đi.
Thanh Du khoát tay : - OK. Không nhắc nữa. Đêm nay ráng ngủ ngon, sáng mai còn đi học sớm. Nhã Ca làm thinh và biết mình sẽ không ngủ ngon được, dù có cố gắng cỡ nào. Cang uể oải bước xuống bếp, anh nhìn ly cà phê đen nóng hổi trên bàn
rồi hỏi : - Hồi tối con về nhà lúc mấy giờ hả má Mười ? Đang chiên trứng ốp la cho Cang ăn sáng, bà Mười nhíu mày đáp : - Gần mười hai giờ thì
phải. - Ai đưa con về ? Bà Mười nhún vai : - Chả có ai hết mới ngộ. Hình như con cuốc bộ từ quán về... thì phải. Cang kêu lên : - Đi bộ à ? Bà
Mười gật đầu : - Sáng nay má nghe mấy tay xe ôm ở góc phố nói thế. Con
đi bộ, ngả nghiêng ngả ngửa, họ phải đỡ con mà. Chắc là