XtGem Forum catalog
Trăng Khuyết

Trăng Khuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322154

Bình chọn: 7.00/10/215 lượt.

gày mai. Em có vấn đề gì không ?

Nhã Ca nói :

- Dạ không. Cám ơn anh nhiều. Giờ tụi em về.

Quân nhỏ nhẹ :

- Anh muốn nói riêng với em đôi điều.

Thanh Du mỉm cười :

- Để em ra bãi giữ xe trước. Em cám ơn anh rất nhiều.

Quân mở cửa phòng :

- Mời Ca vào đây !

Ca lưỡng lự đôi chút rồi cũng bước vào. Cô gái đang ngồi trong phòng cười cười đầy ẩn ý liền bước ra.

Quân kéo ghế cho Nhã Ca :

- Em ngồi đi.

Cô hỏi ngay :

- Đây không phải công ty của gia đình anh chứ ?

- Không. Người ta nhờ anh tuyển nhân viên. Và anh đã tuyển xong rồi. Hy

vọng em không làm anh mang tiếng đã tuyển người thiếu năng lực. Dù công

việc bán hàng rất đơn giản, nhưng nếu cố gắng em vẫn có thể được cất

nhắc vào những vị trí khác quan trọng hơn.

Nhã Ca khác sáo :

- Em biết. Cám ơn anh đã chỉ bảo.

Quân nhíu mày :

- Với anh, em không cần nói những lời có vẻ khách sáo như thế.

Nhã Ca đan hai tay vào nhau :

- Nếu nói những lời thật thì em chả biết nói gì.

Quân trầm giọng :

- Anh đâu trách em, vì dầu sao chúng ta vẫn là người lạ mà.

Im lặng một chút, Quân nói tiếp :

- Lần đó anh kể với ông ấy về chuyện em phải chờ tới tận khuya chỉ vì tiền học phí, ông ấy có vẻ rất ray rứt.

Nhã Ca nhếch môi :

- Vâng. Em hiểu cái sự ray rứt đó. Mà sao anh lại gọi ông ấy là ông ấy nhỉ ?

Quân hỏi gặn :

- Thế sao em gọi ông ấy là ông ấy ?

- Vì em không thể gọi khác.

- Đâu có gì cấm em gọi khác đi. Cũng như anh, thích gọi ông ấy là ông ấy thì cứ gọi.

Nhã Ca gật gù :

- Có vẻ hơi ngông hơn hơi hỗn.

- Sao em lại nghĩ vậy ?

Nhã Ca vênh mặt lên :

- Vì gia đình anh là gia đình gia giáo, đạo đức, làm sao lại sản sinh ra một đứa con hỗn láo với cha được.

Quân lắc đầu :

- Mồm mép nanh nọc thế kia, thảo nào... Mà anh không mời em ở lại để nghe những lời như thế. Hôm trước ông ấy nhờ anh tìm cho ra chỗ em ở. Anh đã cố nhưng không được, giờ may mà gặp em, anh muốn truyền đạt lại ý của

ông ấy.

Nhã Ca ngạo nghễ :

- Em có thể đoán được ý đó. Chắc ông

ấy định trợ cấp cho em mỗi tháng một số tiền đặng không thấy ray rứt khi lâu lâu em phải tới trước cổng nhà chờ đợi, chầu chực để xin tiền chớ

gì. Em sẽ không nhận trợ cấp đâu, dù em rất thiếu thốn.

Quân chép miệng :

- Anh thừa biết em sẽ từ chối. Nhưng ông ấy sẽ rất buồn.

Nhã Ca nhếch môi :

- Người có trái tim mới biết buồn.

- Em quá đáng khi nói thế. Dầu gì em cũng từng nhận tiền của ba mà.

- Đó là nợ, em đòi nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào cám ơn kiểu của người đang nhận bố thí. Em thích nhận tiền nợ hơn tiền cho.

Quân trừng mắt nhìn Nhã Ca giận dữ :

- Đủ lắm rồi. Em về đi !

Nhã Ca đứng lên :

- Em là như vậy đó. Chào !

Đóng cửa phòng lại, Ca bước ra đường . Nắng chói chang ụp xuống đầu làm chói mắt không thấy Thanh Du đâu. Con bé phải gọi oai oái, Ca mới bước về

phía nó với bộ dạng thẫn thờ, hết hơi, kiệt sức.

Thanh Du ngạc nhiên :

- Mày làm sao mà như mất hồn vậy ?

Nhã Ca gắt :

- Làm sao đâu. Lúc nào mày cũng hỏi những câu vớ vẩn.

Thanh Du vẫn không thôi :

- Anh chàng Quân khiến mày lờ đờ như cá mắc cạn thế này à ?

Không trả lời, Nhã Ca lên xe đạp đi, lòng nặng nề một nỗi niềm riêng không người chia sẻ.

Trước đây, mỗi lần châm chọc được một ai trong gia đình đó, Nhã Ca đều rất hả hê, khoái chí, song lần này thì không.

Bàn tay có ngón dài ngón ngắn. Trong gia đình ấy, người này cũng khác người kia. Lẽ ra Ca không nên đối xử với Quân như thế vì anh là người tốt

nhất trong... bọn họ. Lần đầu tiên Nhã Ca tới nhà, lúc mọi người còn trố mắt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh thì chính Quân đến bên cạnh

ân cần ấn cô ngồi xuống cái ghế salon bọc nhung màu rêu đá. Lúc đó cô

học lớp mười một, gầy nhom, ốm nhách như một cọng sậy khô. Cô bước vào

ngôi nhà ấy với tất cả háo hức trẻ con, với giấc mơ được có anh, có chị

của một đứa trẻ hãy còn ngơ ngác với đời. Nhưng thực tế không có giấc mơ nào cả. Tất cả diễn ra như một cuộc chiến không cân sức giữa Ca và bà

ngoại với một đại gia đình hùng hục giận dữ đang cố hợp sức lại loại bỏ

kẻ địch để bảo vệ gia phong, truyền thống, danh dự một dòng họ có tuổi

tên...

Bỗng dưng Nhã Ca nhếch môi. Cô cố gạt ra khỏi tâm trí cái ký

ức đớn đau ấy nhưng thật khó khi nó đã ăn sâu vào xương tuỷ cô rồi.

Làm sao Nhã Ca quên cho được cảnh người đàn ông lẽ ra cô sẽ gọi là ba ấy

khăng khăng chối bỏ đứa con rơi của mình. Chính nỗi uất hận quá lớn lao

đấy đã khiến cho cô thề sẽ trả thù, sẽ đòi nợ...

Thanh Du nghiêng người qua hỏi :

- Ê, "ông Quân" là người quen thế nào của dì mày ?

- Tao không biết.

Du bĩu môi :

- Xì ! Xạo ! Rõ ràng khi thấy anh ta vào, mày đã quay lưng để giấu mặt,

ai ngờ anh đọc hồ sơ xin việc thấy tên mày nên trở ra tìm. Mày ra tới

ngoài đường Quân vẫn chạy theo. Nếu chỉ quen sơ sơ, ai đâu nhiệt tình dữ vậy. Khai thiệt đi. Mày và Quân quen nhau thế nào?

Nhã Ca hết sức bực mình, cô chả lạ gì thái độ tò mò của Du, nhưng cách tra hỏi cho bằng được của nó khiến cô phát cáu.

Ca lầm lì :

- Mày không tin thì thôi. Tao chả có gì phải khai hết.

Nhã Ca dấn