
tình cảm cùng cô
trưởng thành này, từ lâu đã không đơn giản chỉ là tình yêu.
Anh là bạn cô, thầy cô,
người yêu cô, từ nay về sau sẽ là người thân của cô!
Đủ loại tình cảm ấy hòa
quyện cùng nhau, dung nhập vào sinh mệnh của họ, càng khó lòng phai nhạt...
...
Khi Dương Lam Hàng dìu cô
bước ra, Lăng Lăng bất ngờ thấy ba đang đứng trên hành lang.
Ông buông thõng hai tay,
chầm chậm đi đi lại lại, thấy cô đi ra, liền hối hả sải bước về trước, nhẹ
nhàng hỏi thăm: "Con không sao chứ?"
"Không sao ạ."
Cô nhoẻn miệng cười. "Chỉ là trong người con không khỏe thôi."
"Có phải
con..." Ông định nói lại thôi.
Dương Lam Hàng nới lỏng
tay đang đỡ eo Lăng Lăng ra, kề sát cô nói: "Anh đi lấy túi giúp em, sẽ ra
mau thôi."
"Ừm." Cô nhìn
anh đầy cảm kích. "Cảm ơn anh!"
Anh mỉm cười hôn lên má
cô. "Anh không cần cảm ơn!"
******
Sau khi Dương Lam Hàng
rời đi, ba Lăng Lăng hắng hắng giọng, hỏi: "Lăng Lăng, con hận ba
sao?"
"Không hận... chưa
bao giờ hận cả."
Hận, cũng không lấy lại
được những gì đã mất.
Lăng Lăng bước đến trước
mặt ông, nắm chặt tay ông. Da tay ông khô héo hơn ngày trước, nhưng vẫn ấm áp.
"Ba, mấy năm qua ba sống thế nào? Ba với bà ấy hạnh phúc chứ?"
Ông cúi đầu, không trả
lời, trong một thoáng ông cúi đầu cô đã bắt được vẻ hối hận cùng tiếc nuối
trong mắt ông. Một đoạn tình yêu bất chấp đạo lý lẫn trách nhiệm, cho dù kết
cục có thế nào cũng không thể đạt được hạnh phúc chân chính, bởi vì cái giá quá
lớn nên phải đánh đổi quá nhiều.
Nhưng gặp được tình yêu,
con người luôn mất đi lý trí, biết rõ sẽ không có kết quả tốt, nhưng vẫn mù
quáng mà tiếp tục sai lầm. Cô cũng từng yêu, nên hoàn toàn hiểu!
"Ba, ba có con
không?" Cô cười hỏi: "Là con trai, hay vẫn con gái?"
"Không có, ba không
xứng làm cha."
Lăng Lăng cũng không hỏi
gì nữa, men theo hành lang chậm rãi bước tới, đồng thời cẩn thận đặt tay che
lên bụng dưới. Bây giờ, cô cũng có con của riêng mình, theo từng ngày con lớn
lên, một loại tình yêu theo bản năng cũng trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ. Cô hoàn
toàn có thể cảm nhận được... không thể gặp mặt đứa con ruột thịt duy nhất của
mình, sẽ tuyệt vọng biết dường nào!
"Lăng Lăng... ba có
thể ôm con một lần nữa không?"
Cô quay đầu, bắt gặp khuôn
mặt với những nếp nhăn ngày càng hằn sâu nay lộ ra một vẻ e dè hoàn toàn không
phù hợp với trải nghiệm và thân phận của ông.
Lăng Lăng mỉm cười, nụ
cười duy trì trong vài giây này thực sự đã lấy đi toàn bộ sức lực của cô.
Khi cô được ba ôm vào
lòng, hít thở mùi hương mong nhớ đã lâu, nghe thấy tiếng sụt sịt khàn khàn, cô
không thể ngụy trang tiếp được nữa, bật khóc thất thanh.
"Ba, con không trách
ba, con thật sự không trách ba!"
"Nhưng ba trách
chính mình! Ba xin lỗi mẹ con con..."
...
Khi Dương Lam Hàng đưa cô
đi, Lăng Lăng chần chừ mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra những lời cô đã chờ mười
năm nay.
"Ba, con và mẹ đều
rất nhớ ba... Nếu ba thực sự không hạnh phúc thì hãy về nhà đi."
Một hồi lâu thật lâu sau,
ông mới trả lời: "Ba đã có lỗi với mẹ con con, ba không thể tiếp tục có
lỗi với bà ấy..."
"Con hiểu rồi!"
Cô khẽ mỉm cười rời đi.
Xe chanh chóng chạy đi,
qua khung cửa sổ Lăng Lăng nhìn theo bóng dáng hao gầy của ông ngày một lùi
xa...
Cô nói: "Ba, dù thế
nào con cũng không bỏ rơi ba, đợi đến khi ba cần con, con nhất định sẽ đưa ba
về nhà!"
Ngày tiếp theo sau khi
Lăng Lăng về nước, cô liền đến đại học T, đi tới khoa Vật liệu.
Mùi dược phẩm hóa học vẫn
nồng nặc như thế, tiếng ầm ầm của máy móc thí nghiệm vẫn đinh tai như thế, sư
tỷ tiến sĩ vẫn đang xem phim trong phòng thí nghiệm, Tiếu Tiếu và Kiều Kiều
cũng vẫn tám chuyện trên trời dưới đất... Ngoài việc trong phòng thí nghiệm có
thêm vài gương mặt mới ra, tất cả đều không thay đổi.
"Lăng Lăng!?"
Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy cô liền phấn khởi chạy vọt qua. "Cậu về nước khi
nào thế?"
Ngay sau đó, Kiều Kiều
cùng vài gương mặt quen thuộc cũng đều ùa sang, vây cô vào giữa.
"Mới về hôm
qua." Lăng Lăng nói. "Trở về vội quá, không kịp mua quà cho mọi
người, tối nay mời mọi người đi ăn nhé."
"Được liền!"
"Không cần tới chỗ
nào đắt quá đâu, Shangri-La là được rồi!" Tiếu Tiếu không hề khách khí với
cô.
"Được! Lát nữa tớ đi
bán máu! Các cậu cứ chờ tớ trước, tớ bán đủ tiền rồi mình đi."
Tiếu Tiếu nháy nháy mắt
với cô một cách mờ ám. "Có bán sạch máu của cậu cũng không đủ, chi bằng
bán mình được hơn đó, biết đâu có người không ngại chi tiền nha!"
Có người hóng hớt hỏi:
"Ai vậy?"
"Cậu còn phải
hỏi." Lập tức có người tiếp lời. "Người đó chính là Trịnh Minh
Hạo!"
"Các cậu đừng nói
linh tinh, tớ và Trịnh Minh Hạo..."
Lăng Lăng đương không
biết giải thích ra sao thì ngoài cửa có người nói chen vào. "Bữa cơm này
tôi mời. Tiếu Lệ, em giúp tôi thông báo với tất cả sinh viên trong tổ, sáu giờ
tối nay, tại Shangri-La."
Nghe thấy những lời này,
mọi người không nén nổi mừng thầm.
Lăng Lăng ngạc nhiên quay
đầu, thấy Dương Lam Hàng và thầy Chu đang đứng ngoài cửa, toàn thân toát lên vẻ
lãnh đạm và lạnh lùng ngàn năm không đổi.
Lăng Lăng ng