
nước
mắt loang lổ, khiến cô dường như bắt gặp chính mình năm mười bốn tuổi.
Đúng vậy, mười bốn tuổi,
trong suốt một năm mỗi lần Lăng Lăng gặp ba xong đều nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt
nước mắt như vậy trong gương. Khi đó, cô rất nhớ ba, nhớ ba đi công tác về mua
váy đẹp cho mình, nhớ mỗi khi ngủ nằm giữa ba và mẹ nắm lấy tay hai người, nhớ
mỗi lần tan trường được ba đón về nhà, ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi cô hôm
nay học được chữ nào mới...
Tiếc là không bao giờ có
thể nữa!
Nỗi nhớ mong của cô, sự
trông ngóng của cô, đều không dám hé ra một câu với mẹ. Cô thậm chí giam mình
trong phòng, không dám để mẹ nhìn thấy bộ dạng của mình, bởi cô của ngày đó biết
rất rõ, một khi bị mẹ phát hiện ra, cô sẽ không được gặp ba nữa.
Thế nhưng, hôm tốt nghiệp
cấp hai ấy, ba để lại cô bên đường, cô nhìn ông rời đi, mãi đến khi không nhìn
thấy bóng dáng ông đâu nữa mới một mình ngồi sụp xuống khóc bên đường. Đột
nhiên, mẹ không biết từ nơi nào bước ra, kéo cô dậy, lớn tiếng nói: "Không
được khóc! Ông ta không phải ba con, ông ta không xứng!"
Cô bị dọa đến ngây người.
Hôm đó rất lạnh, rét đến nỗi toàn thân cô đều run bần bật.
Sau ngày đó, mẹ mang cô
đến nhà ông bà ngoại ở Sơn Đông, sửa họ cho cô, còn gửi cô vào một ngôi trường
cấp ba quản lý theo phương thức phong bế, cô không hề gặp ba nữa. Mỗi lần, chỉ
khi nào thấy những con số trong thẻ ngân hàng ngày càng lớn dần, cô mới tin
rằng ba không quên mình.
Vài năm sau, Lăng Lăng
tình cờ nghe ông ngoại nhắc qua mới biết ba từng đến Sơn Đông, muốn gặp cô,
nhưng mẹ gạt ông nói: Đã cho con gái ra nước ngoài học rồi...
Ba từng hỏi mẹ rất nhiều
lần: Rốt cuộc con gái đi đến nước nào?
Bà bảo sẽ không cho ông
biết gì hết.
...
"Sao lại khóc?"
Giọng nói Dương Lam Hàng cắt ngang hồi ức của cô, Lăng Lăng liền bắt gặp một
gương mặt âu lo khác trong gương.
Cô vội lau khô những giọt
nước trên mặt. "Đâu có, em vừa rửa mặt xong."
Anh xoay người cô lại,
nâng mặt cô lên, lau đi những giọt nước trên khóe mắt lẫn bên môi cô:
"Không phải em rất nhớ ông ấy sao, anh thấy ông cũng rất nhớ em. Em nên
vui mới phải chứ!"
Vui ư? Cô nên vui sao?
Không ai biết phần tình
cảm cha con này tựa như một lưỡi dao, đã rạch nên một vết thương khó lòng phai
mờ trong tâm hồn thơ ấu của cô. Mỗi lần nhìn bóng dáng ba biến mất ở góc đường,
cô đều hy vọng ông đừng xuất hiện nữa. Cô muốn gặp ông, nhưng sau mỗi lần gặp
thì sao, cũng chỉ có thể nhìn ông rời đi thêm lần nữa...
Lăng Lăng cúi đầu, nhìn
xuống mặt sàn lát đá cẩm thạch sáng bóng dưới chân.
"Em lại hy vọng ông
ấy không nhớ em, hy vọng ông ấy là một người cha độc ác vô tình. Nhưng ông lại
là người cha tốt nhất trên đời, lúc em còn nhỏ, mỗi ngày đi làm về ông đều hỏi
trước tiên: Lăng Lăng về nhà chưa? Mỗi đêm trước khi ngủ ông đều vào phòng tắt
đèn cho em; lúc em khóc ông đều ôm em ngồi trên sô-pha kể chuyện xưa hài hước
cho em nghe; khi em cười, ông liền vuốt tóc em mà cười theo... Thế nhưng, trong
một đêm tất cả đều biến mất, bởi một tờ đơn ly hôn, ông sẽ không bao giờ bước
chân vào nhà nữa, mẹ thì ngày ngày trốn trong phòng vụng trộm khóc, cuộc sống
như cổ tích của em đã bị ông kết thúc..."
"Cho dù xảy ra
chuyện gì, ông ấy trước sau vẫn là ba em... Tình thương không thay đổi, chỉ là
cách thức biểu đạt khác đi mà thôi." Dương Lam Hàng vừa cười vừa khẽ vỗ
đầu Lăng Lăng, dịu dàng nói: "Cùng lắm về sau trước khi ngủ anh đều sẽ tắt
đèn, trước khi về nhà anh sẽ gọi điện hỏi: Vợ anh đã về nhà chưa... Em hãy tin
anh, ông ấy làm được thì anh cũng làm được!"
"Hàng..." Lăng
Lăng tựa vào ngực anh, bóng ma nuối tiếc trong lòng dần dần biến mất.
"Lăng Lăng, sắc mặt
em rất kém, anh đưa em về trước, ngày mai anh giúp em hẹn gặp riêng ông
ấy."
"Không cần đâu, em
không sao! Chỉ là không ăn được đồ dầu mỡ, phản ứng rất bình thường thôi."
"Bình thường?"
"Mang thai đều như
vậy, không chết được đâu." Cô cố tình nói thật nhẹ nhàng.
Người ta nói người đang
yêu chỉ số thông mình đều về mo, quả không sai chút nào.
Trước đây gặp phải chuyện
gì, Dương Lam Hàng đều bình thản không lay động, nhưng hiện giờ lại bày ra một
vẻ đờ đẫn không nhúc nhích mà nhìn cô. Tất nhiên, loại chuyện này nếu là ai
khác chắc cũng đều ngây ngốc, anh không giống trên phim xoay vòng vòng hét lớn:
"Tôi sắp làm cha rồi, tôi sắp làm cha rồi..." là đã đủ nội hàm lắm
rồi!
Lăng Lăng huơ huơ ngón
tay trước mắt anh, triệu hồi sự chú ý của anh.
"Không phải anh bị
em dọa chết điếng luôn chứ hả?" Nếu thế thì cô chắc chắn đã phạm phải tội
ác tày trời.
"Tại sao không nói
anh biết?" Anh hơi cao giọng hỏi: "Lúc ở Nhật sao không nói anh
biết?"
"..." Kiểu tư
duy nhảy cóc này, Lăng Lăng không biết nói gì luôn.
"Em khờ quá, thời
điểm thế này sao em có thể để anh bỏ em ở lại Nhật Bản một mình chứ."
"Vậy nên em mới về
tìm anh."
"..." Dương Lam
Hàng bỗng ôm chầm lấy cô, giờ phút này, một vòng ôm thâm tình còn sâu sắc hơn
ngàn vạn lời nói.
Cô không tin tình yêu có
thể vĩnh hằng, nhưng cô tin người đang cùng cô ôm nhau này là vĩnh hằng.
Phần