
ghĩ như thế nào?” Trương Chí Minh đem hoa tươi ném đến một bên.”Tôi như vậy có kiên nhẫn đeo đuổi cô, cô không chấp nhận coi như thôi đi, còn nói tôi là biến thái?”
“Tôi không có.” Lê Đồng Đồng phủ nhận, mặc dù cô cảm thấy hắn bệnh hoạn, nhưng cũng không có đối với người khác mở miệng nói hắn biến thái.
“Cô thực cho là mình đẹp như tiên nữ à?” Trương Chí Minh tiến lên nắm chặt sợi tóc Lê Đồng Đồng, đem cô đẩy lên trước bàn. “Cô cũng đã cùng Nhậm giáo sư làm qua a? Còn giả bộ được một bộ dạng trinh nữ thánh khiết, loại con gái như cô này tôi đã thấy nhiều, chỉ cần tôi trải qua cô, cô cũng không còn giá trị!”
“Thả ta ra!” Lê Đồng Đồng đau đến hô to, hai tay lại đá lại đạp, muốn tránh thoát kiềm chế của Trương Chí Minh.
“Mơ tưởng.” Trương Chí Minh đem Lê Đồng Đồng áp chế tại trên mặt bàn, dùng một tay đem hai tay của cô kéo cao, tay kia dùng sức xé rách quần áo trên người cô. “Đồ phụ nữ không xấu hổ . . . . . .”
Lê Đồng Đồng không muốn cho Trương Chí Minh thực hiện được ý đồ, vì vậy gấp chân lại, đầu gối vừa vặn đá trúng chỗ yếu ớt của hắn, cô tức thì thừa cơ muốn chạy trốn.
Trương Chí Minh đau đến che dưới bụng, nhưng bàn tay lớn lại nắm chặt tóc dài của Lê Đồng Đồng, đem cô kéo trở về.
“Đồ ti tiện!” Hắn tức giận đến tát cô một cái tát, lại đem cô hung hăng đổ lên bên cạnh bàn.
Lê Đồng Đồng đầu đụng vào bàn sắt, cái trán rất nhanh liền sưng đỏ đứng lên.
“Dám đá tao? Mày không muốn sống chăng!” trạng thái Trương Chí Minh gần như điên cuồng, tay đấm chân đá lấy thân mình mảnh khảng của Lê Đồng Đồng.
Lê Đồng Đồng đau đến cuộn lại thân thể, như con mèo nhỏ núp ở nơi hẻo lánh, thừa nhận nắm đấm cùng với đá đánh mãnh liệt của hắn rơi xuống trên người. Cô cắn răng, nước mắt bởi vì đau đớn mà rơi xuống dưới.
Lúc này cô căn bản đã quên gọi, một lòng chỉ muốn bảo vệ địa phương yếu ớt nhất của mình.
Cuối cùng, nộ khí Trương Chí Minh phát tiết hoàn tất, nắm chặt tóc dải của Lê Đồng Đồng, làm cho cô ngẩng đầu nhìn hắn. “Chạy nữa đi! Tao xem mày có bao nhiêu năng lực.” Hắn đem cô bức đến vách tường, tay kia tham tiến trong váy của cô.
“Bỏ ra!” Lê Đồng Đồng hô to, cắn cánh tay hắn một ngụm, bàn tay to trong quần cuối cùng tạm thời rời khỏi.
“Mày. . . . . .” Trương Chí Minh tức giận đến phát run, lại cho cô một cái tát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Đồng ứ máu, vết thương lớn nhỏ dần dần rõ ràng lộ rõ. Cô muốn chạy hướng cửa ra vào, lại bị Trương Chí Minh hung hăng tóm trở về, lại một lần nữa đối với cô đánh đấm.
“Cứu mạng ──” Lê Đồng Đồng nhịn không được hô to lên tiếng, hy vọng có thể khiến cho người khác để ý tới.
“Đừng kêu!” Trương Chí Minh che miệng mũi của cô, tay kia tức thì bóp ở cổ của cô, muốn cho cô tạm thời an tĩnh lại.
“A…. . . . . .” miệng mũi Lê Đồng Đồng không cách nào hô hấp, thời gian dần trôi qua, cô cảm thấy khó thở. . . . . .
Chẳng lẽ, cô thật sự bước theo gót bi kịch, bị người ta ở chỗ này mưu sát?
Không nên a…! Cô còn muốn cùng Nhâm Duy Kì tay trong tay qua cả đời hạnh phúc.
Ô ô. . . . . . Ai tới cứu cô nha?
Nhâm Duy Kì cơ hồ là dùng tốc độ nhanh như tia chớp đi tới, sau lưng còn đi theo cảnh vệ.
Anh vừa mới ở nửa đường gặp được bạn học của Lê Đồng Đồng, biết được phòng nghiên cứu chỉ có một mình cô.
Anh vốn là lơ đễnh, muốn tan học về sau sẽ đi qua cùng cô, không nghĩ tới anh đi tới bộ phận đại học dạy học, phát hiện lúc điểm danh thiếu đi Trương Chí Minh, hắn túi sách ở phòng học, nhưng là người lại biến mất.
Dự cảm nói cho anh biết, nhất định đã xảy ra chuyện!
Cho nên anh vội vàng vọt tới phòng nghiên cứu, cũng may cửa cũng không có khóa trái, nhưng bên trong là một mảnh mất trật tự.
Trương Chí Minh hai tay bóp ở Lê Đồng Đồng cổ, Lê Đồng Đồng hiển nhiên đã không có khí lực phản kháng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám ứ thanh từng mảnh.
Không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có Nhâm Duy Kì xông lên phía trước, quơ lấy ghế gỗ ở một bên, hướng trên đầu Trương Chí Minh hung hăng đánh tới.
Trương Chí Minh rốt cục dừng tay, buông ra hai tay, buông tha Lê Đồng Đồng.
“Khục khục. . . . . .” Lê Đồng Đồng ho khan vài tiếng, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp lấy khí, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức đỏ lên.
“Đồng Đồng!” Nhâm Duy Kì tiếp được thân thể Lê Đồng Đồng, phát hiện trên mặt của cô tất cả đều là miệng vết thương, quần áo không chỉnh tề, ý thức không rõ.
Anh trước kiểm tra hô hấp của cô, lại kiểm tra toàn thân cao thấp của cô, phát hiện ngoại trừ vết thương trên trán có chút nguy hiểm, cũng không có ngoại thương khác nghiêm trọng.
Nhìn thấy bộ dáng bọn họ ân ái, Trương Chí Minh đầu rơi máu chảy như nổi điên giống nhau mà xông lên phía trước, cùng Nhâm Duy Kì uốn éo đánh thành một đoàn.
Nhâm Duy Kì bình thường thì có tập thể hình, Trương Chí Minh loại tạp nham này đương nhiên không phải là đối thủ của anh, rất nhanh đã đánh bại hắn, té trên mặt đất ngất đi.
Cảnh vệ chứng kiến Trương Chí Minh ngất đi, mới dám tiến lên đưa chế ngự hắn
“Đầu em thật choáng. . . . . .” Lê Đồng Đồng bụm lấy cái trán, trên người có nhiều chỗ bầm tím cùng với nội thương. “Vừa mới.