
g lòng đầy lo lắng cũng hạ xuống, cầm chút bạc khen thưởng thuộc hạ vất vả cứu người, A Thắng cao hứng dẫn các huynh đệ đi uống rượu.
Giang Yên Hồng một lần nữa trở lại ngồi trước bàn sách, cảm thấy trong phòng có hơi tối rồi, xoay người lên giá sách tìm đá đánh lửa.
"Bổng lộc của huynhi đều tiêu hết như vậy sao?"
Từ trong tĩnh mịch đột nhiên phát ra một câu, nàng bị kinh hãi liền xoay người, thấy Mộ Thiên Tú ngồi chồm hổm ở trên bệ cửa sổ vui vẻ cười, nàng tức giận ném đá đánh lửa thạch.
"Mỗi lần xuất hiện huynh đều phải dọa ta sợ như vậy sao? !"
Hắn tự tay chụp đá lửa, nhẹ nhàng nhảy xuống bệ cửa sổ, thắp sáng đèn cầy, gian phòng lập tức sáng lên.
"Huynh đến làm cái gì? Ta không có cầu huynh tới." Nói thật ra , nàng thật sứ có chút mong người này lại đến.
"Huynh đã hỗ trợ như thế, ta sao lại không biết xấu hổ mà làm khó huynh." Bất quá lâu rồi không có trêu chọc tiểu tử này, cuộc sống mất đi một niềm vui, thừa cơ hội này tìm một bậc thang đi xuống, bằng không sau này sẽ không được chơi đùa với hắn nữa.
Nàng ha một tiếng, "Huynh nghĩ sai rồi a? Ta dù sao cũng là Huyện lệnh, bọn họ là con dân của ta, ta phái người đi tìm người là trách nhiệm của ta, các huynh mới xem như hỗ trợ a."
Hắn bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay, "Đa tạ nhắc nhở, vậy huynh tính toán làm sao cám ơn ta đây?"
Nàng sững ra một chút, có điểm hối hận tại sao mình lại cho hắn có cơ hội đòi phần thưởng, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn, khoảng cách gần như thế, hắn càng cảm thấy Giang Thanh Mặc xinh đẹp đến chảy ra nước, những ý niệm tà ác trong đầu lại xông ra. . . . . .
Giang Yên Hồng buồn bực nhìn hắn đột nhiên lại không nói lời nào. Tại sao hắn nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ không cho hắn một cái công đạo thì hắn không chịu bỏ qua sao? Bỏ đi! Niệm tình hắn cứu người cũng có công lớn, nàng cũng nên sảng khoái một chút, dù sao nói tiếng cám ơn cũng không tốn tiền.
"Muốn tạ ơn sao? Vậy nghe kỹ nhé." nàng cười đắc ý, rồi mới gằn từng tiếng: "Đa tạ, đa tạ.”
"Cái gì? Như vậy thôi sao?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng, là như vậy." Bây giờ lại đến phiê nàng chơi xấu .
“Ở đâu có chuyện tiện nghi như thế? Ít nhất cũng phải đàn một khúc làm lễ tạ ơn." Sự cảm động mấy ngày hôm trước khắc sâu trong trí nhớ, hắn rất muốn nghe lại một lần nữa.
"Bàn sau đi, hiện tại ta không rảnh." Nàng tiện tay cầm hồ sơ trên thư án lên, giả bộ rất bận rộn nhiều việc.
Hắn đặt mông ngồi xuống, một tay rảnh rỗi chống cằm, "Không việc gì, ta chờ, chờ huynh rảnh, tóm lại, không nghe được khúc nhạc ta sẽ không đi."
Nhìn bộ dạng hắn ung dung chắc chắn, nàng không thể không nhận thua đầu hàng, bất đắc dĩ gọi thư đồng tới.
Mễ Bối chứng kiến Thị Lang đại nhân lại đến nữa, cao hứng giống như được quà, lập tức chạy như bay đến trong phòng tiểu thư nâng cầm tới.
Bảy dây đàn lạnh lùng ngân lên, một đoạn trường âm chậm chạp lướt qua, Mộ Thiên Tú lại có chút hưng phấn, ngồi thẳng người đợi.
Tiếng đàn trôi chảy tươi đẹp theo ngón tay nhỏ nhắn của Giang Yên Hồng truyền ra , mai hoa tam lộng, ý cảnh trang nhã đặc biệt, ca tụng hoa mai lăng sương ngạo tuyết, giống như văn nhân có phẩm cách cao thượng.
Hắn nghe hết sức chăm chú. Đàn thật tốt, từng âm đều xúc động tiếng lòng của hắn, nghe xong nửa khúc, không khỏi ngứa nghề khó chịu, nhịn không được xuất ra sáo nhỏ tùy thân mang theo cùng hòa tấu.
Âm thanh trong vắt như tiếng chim bay xuyên rừng cây mà đến, cùng tiếng cổ cầm hội hợp, tiếng sáo, tiếng đàn tựa như đôi chim tìm được bạn lữ cùng đuổi cùng đùa, lượn lờ xoay quanh, hợp lại làm một.
Giang Yên Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới hắn thổi sáo tốt như thế, càng không có nghĩ tới lần đầu tiên hợp tấu có thể ăn nhịp như thế, chống lại hai tròng mắt sáng của hắn, tim đập của nàng đập thình thịch.
Một khúc vừa hết, nàng trầm ngâm một chút, tiếp theo tấu lên khúc Xuân giang hoa nguyệt dạ, muốn nhìn thử xem hắn có theo kịp hay không.
Mộ Thiên Tú hiểu ý cười, sục sôi mà hưng phấn thần sắc như lửa chiếu sáng gương mặt thiếu niên, lại kề sáo lên môi lần nữa, đuổi kịp tiết tấu cổ cầm.
Sông xuân theo thủy triều ra biển lớn, trăng sáng trên biển cùng thủy triều, trong sóng khí thế nghìn vạn dặm, nơi nào không có sông xuân trăng sáng.
Không tệ, thật không tệ, trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên tia sáng kinh hỉ, trong mắt phản chiếu bóng hình một chàng thiếu niên như gió xuân.
Hắn nhẹ thổi một hơi, thổi khúc bách điểu chầu phượng, lần này đến phiên hắn ra đề mục.
Khóe miệng nàng vẽ ra một nụ cười yếu ớt, ngón tay nhỏ nhắn khẽ động, tấu lên giai điệu nhiệt tình vui sướng, nhịp điệu, cùng tiếng sáo tương hợp, tựa như bách điểu trong rừng liễu cùng xướng ca.
Cuối cùng, tiếng đàn dần dần trầm, tiếng sáo cũng từ từ thổi hết, cuối cùng tất cả đều yên lặng. . . . . .
"Thật là dễ nghe ——" Mễ Bối lớn tiếng vỗ tay khen hay. Tiểu thư cùng thiếu gia không hổ là song bào thai, phản ứng nhanh nhẹn giống nhau, hồi đó ở bữa tiệc mừng tiến sĩ thi đậu thiếu gia cùng Thị Lang đại nhân cũng ăn ý như vậy.
Chen chúc tại ngoài cửa thư phòng, sư gia Hà Nhất Vấn cùng bọn nha dị