
t thê thảm, người hãy tiếp nhận ý tốt của Thị Lang đại nhân đi." Mễ Bối kéo kéo ống tay áo tiểu thư, thấp giọng khuyên giải.
"Nói đúng à nha, đều đã khởi công rồi, không làm cũng không được." Hà Nhất Vấn cũng góp lời khuyên bảo, nói thật ra , loại "phiền phức" này hắn cũng rất muốn đó.
Thư đồng cùng sư gia khuyên như vậy, tất cả công nhân cũng ngừng tay xem nàng, nàng thật sự không nỡ đuổi người, đành phải nhận thua than lớn một tiếng.
"Lần sau huynh mà còn làm loạn như vậy, ta sẽ thật sự trở mặt."
"Giang huynh quả nhiên thông tình đạt lý." Lần sau? Lần sau sẽ bàn.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuồi của thương gia mua bán ngọc Hồ Thọ, thân là Huyện thái gia Giang Yên Hồng cũng bị mời tham gia thọ yến, sắp tới giữa trưa, nàng mang theo tiểu thư đồng đến dự.
Trước đại môn là một màu đỏ khí thế, Hồ gia đại công tử Hồ Tuấn vẻ mặt tươi cười đón khách, sau khi chào hỏi, nô bộc dẫn khách tiến vào hoa viên rộng lớn tại trung đình.
Trong vườn giăng đèn kết hoa, bày vài chục cái bàn tròn ngồi đầy thân bằng hảo hữu của Hồ gia cùng với nhân vật nổi tiếng tại địa phương, Hồ Thọ thấy Huyện thái gia đến, lập tức tiến lên cung nghênh, những người khác cũng đều tới hành lễ.
Sau một phen khách sáo, Giang Yên Hồng bị đưa lên bàn chủ tọa, Mễ Bối bị đưa đến đình bên cạnh hành lang, cùng tụ tập với tất cả gia đinh, nhạc công cùng mấy hồ giang hồ bán nghệ.
Mễ Bối rảnh rỗi hết nhìn đông tới nhìn tây, thoáng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xen lẫn trong đám nghệ nhân đợi lên sân khấu biểu diễn, hắn ơ một tiếng, bán tín bán nghi ráng nhớ lại thật cẩn thận.
"Thị Lang đại nhân? Chính là ngài!" Hắn không thể tin được Mộ Thiên Tú một thân trang phục màu đen, lưng đeo hai thanh trường kiếm.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, làm cho người ta biết trước sẽ không thú vị." Mộ Thiên Tú ôm bả vai tiểu thư đồng, tinh nghịch nháy mắt mấy cái.
Trong tiếng sáo trúc hân hoan vui mừng, thọ yến bắt đầu, bọn nha đầu bắt đầu mang thức ăn lên.
"Thị Lang đại nhân sao còn chưa tới?" Ngồi vào chỗ của mình Hồ Tuấn thỉnh thoảng lại nhìn về hướng cửa chính.
Giang Yên Hồng cũng rất buồn bực, nghe nói bất luận là trong chuyện buôn bán, hoặc dựa trên quan hệ cá nhân, quan hệ của Mộ Thiên Tú cùng cha con Hồ gia đều rất tốt, có náo nhiệt như vậy, tên kia sao lại không đến? Thật là kỳ quái!
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vui vẻ bỗng nhiên vừa chuyển, tấu lên nhạc khúc âm trầm mà hữu lực, vừa lúc đó, một bóng đen nhanh chóng bay ra, thẳng tắp vọt tới phía trước chủ nhân.
Mọi người đều bị bóng đen đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình, vốn đang tưởng người xấu gì tới phá rối, tập trung nhìn vào dĩ nhiên là Thị Lang đại nhân, thở dài một hơi đồng thời cảm thấy hoang mang không thôi.
Giang Yên Hồng bật cười, quả nhiên là phong cách của hắn, đi ăn thọ yến cũng không thể an an ổn ổn.
Hồ Thọ kinh ngạc cùng khó hiểu, Hồ Tuấn đoán ra bằng hữu tinh nghịch này đại khái lại có trò quỷ gì rồi.
"Thị Lang đại nhân, sao ngài lại ăn mặc như vầy?"
Chấn động mười phần hiệu quả, Mộ Thiên Tú dương dương tự đắc cong khóe miệng, ôm quyền hành lễ, "Hồ lão gia phú quý một phương, trong nhà bảo bối gì mà không có? Tặng cái gì cũng không kỳ lạ quý hiếm, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng diễn một bộ kiếm pháp hâm nóng thọ yến cho Hồ lão gia."
"Ta sao dám để cho Thị Lang đại nhân hu tôn hàng quý (người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp) tự mình hiến nghệ được?" Hồ Thọ được sủng ái mà lo sợ.
"Không sao, mọi người đều vui vẻ thì tốt rồi, bêu xấu"
Hắn xoạt một tiếng rút trường kiếm phía sau ra, run run cổ tay trở kiếm, hai thanh trường kiếm sáng lắc lắc trong nháy mắt biến ảo thành hai con Giao Long màu bạc, ở bên người hắn cuồn cuộn vờn bay bốn phía, trong đình nhất thời thanh quang nhộn nhạo, kiếm khí tràn ngập.
Kiếm này thể hiện thật đặc sắc tuyệt luân, người sử kiếm càng phiêu dật tiêu sái, các tân khách mỗi người thấy đều trợn mắt há hốc mồm, Mễ Bối cùng tất cả bọn gia nhân ở dưới hành lang cũng đều nhịn không được chen đến bên sân, xem cho thật rõ, bọn nha đầu đưa đồ ăn càng thấy tâm động thần mê, món ăn cũng quên để xuống.
Giang Yên Hông lại cảm thấy bất ngờ lần nữa, bao phủ trong vầng kiếm quang hắn thoạt nhìn không giống bình thường, vẫn tươi cười như trước, tuy nhiên thiếu một chút vui đùa ầm ĩ, nhiều thêm chút ổn trọng, hai đầu lông mày hiện ra khí khái nam tử oai hùng, khóe miệng của nàng chậm rãi trồi lên nụ cười vui vẻ tán thưởng.
Biểu diễn xong một bộ kiếm pháp, Mộ Thiên Tú thu kiếm vào vỏ, hiện trường một mảnh yên tĩnh, thẳng đến một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, mọi người xem ngây người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vỗ tay khen hay.
Dẫn đầu vỗ tay chính là danh kỹ Nhật Noãn lâu Thạch Lựu, nàng đáp ứng lời mời tiến đến biểu diễn trợ hứng, vừa mới đến liền chứng kiến màn múa kiếm đặc sắc của Mộ Thiên Tú, sợ hãi thán phục, không khỏi hờn dỗi oán trách vài câu.
"Thị Lang đại nhân diễn kiếm này tốt như thế, bảo chúng tôi chút nữa làm sao biểu diễn chứ ?"
"Hóa ra Thạch lựu cô nương cũng muốn diễn kiếm, mời."
Mộ Thiên Tú