
cười có chút chua xót.
Hoạt động còn chưa chấm dứt, đã không trông thấy bóng dáng Tiếu Hàm cùng
Dương Diệu đâu cả, cuối cùng lúc tính tiền vẫn là Gia Lập sắp xếp thu
tiền. Có người muốn tiếp tục chơi, Gia Lập, Xuân Hỉ, Điền Nghiên Nghiên
và Thẩm Y Đình không tham gia.
Gia Lập trước tiên đưa Điền Nghiên Nghiên về nhà, Thẩm Y Đình nói đưa cô
trở về khách sạn là được, ai ngờ mẹ Cố gọi điện thoại đến bảo cô về nhà
ăn cơm, vì thế ba người liền cùng nhau về nhà. Dọc đường đi, Thẩm Y Đình rất trầm mặc, nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa. Xuân Hỉ dù ngu ngốc
cũng biết cô có tâm sự, tò mò muốn chết, nhưng lại ngại ngùng không dám
hỏi, liền không được tự nhiên ở bên trong xe nhích tới nhích lui, một
khắc cũng không yên tĩnh.
Lúc vào nhà, Xuân Hỉ liền cảm giác được có một chút không bình thường. Quả
nhiên, đi vào phòng khách, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên sô pha, người đàn ông thấy bọn họ đến, liền đứng lên. Anh ta
có khuôn mặt lạnh lùng, thân hình có chút uy nghiêm, mặc một thân tây
trang, phong trần mệt mỏi.
Đang lúc Xuân Hỉ nghi hoặc, Thẩm Y Đình bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, con không
thoải mái, con đi trước, lần khác lại đến gặp mọi người."
Nói xong cô vội vàng thay đổi giầy rồi đi ra cửa.
Anh ta nhìn bọn họ hơi hơi gật đầu, thần sắc lo lắng nói: "Y Đình đến đây rồi tôi cũng sẽ không quấy rầy nữa, thật có lỗi."
Đợi cho nam nhân cũng rời đi, Xuân Hỉ mới hỏi: "Mẹ, người đó kia là ai a?"
"Hình như là vị hôn phu của Y Đình. Anh ta nói như vậy, ai biết chứ, thoạt
nhìn hình như hơn ba mươi. Aiz, không biết Y Đình ở bên ngoài gặp gỡ
người như thế nào, thật lo lắng." Cố mẹ lo lắng nói.
Buổi tối, Xuân Hỉ cơm nước xong cùng Gia Lập đi tản bộ trong khu nhà. Xuân
Hỉ kéo cánh tay Gia Lập, ngửa mặt hỏi: "Anh nói Y Đình có thể là tiểu
tam hay không a? Vì sao vừa thấy anh ta kia liền bước đi?"
Gia Lập không nói gì.
Xuân Hỉ lắc lắc cánh tay của anh, "Ai, em đang hỏi anh đấy!"
Một bác hàng xóm dắt chó đi dạo đang đi ở đối diện đến nhìn thấy bọn họ,
cười tủm tỉm chào hỏi: "Gia Lập, đã lâu không thấy cháu. Nghe mẹ cháu
nói, hai đứa chuẩn bị kết hôn? Thật tốt nha, bác cùng lão già nhà mình
đã sớm muốn uống rượu mừng của cháu và Xuân Hỉ!"
Gia Lập ý cười thâm trầm: "Thế ạ? Cũng sắp rồi ạ, đến lúc đó khẳng định sẽ thông báo cho dì Vương biết."
Xuân Hỉ ngồi xổm một bên chơi đùa với con chó nhỏ, nghe nói như thế nhanh
chóng đứng lên xua tay, còn chưa có mở miệng thì Vương đại thẩm kia liền vỗ vỗ bả vai Xuân Hỉ, cười đến thoải mái: "Ôi, Xuân Hỉ cũng không nên
ngượng ngùng, chờ tin tốt của các cháu!”
Gia Lập nhìn biểu tình oán niệm của Xuân Hỉ, ho nhẹ một tiếng che giấu ý
cười, "Đừng nhìn anh như vậy, chuyện này cũng không phải do anh nói ra
ngoài."
Xuân Hỉ hừ một tiếng, nói: "Vậy cũng là do anh sai! Không cho phép! Đừng
tưởng rằng như vậy em sẽ gả cho anh!" Cô bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm lầu
bầu: "Ngay cả cầu hôn cũng không có, nhẫn kim cương cũng không có..."
"Cái gì?" Gia Lập không nghe rõ.
"Cái gì? Cái gì?" Xuân Hỉ giả bộ.
Điện thoại của Gia Lập kêu lên, anh nhìn dãy số, nhíu mày bỏ lại Xuân Hỉ đến góc nhận điện thoại, sau đó lập tức đi tới nói: "Bệnh viện có chút
việc, anh đi nhìn một chút, em về nhà trước đi."
Xuân Hỉ bán tín bán nghi, chung quy vẫn cảm thấy anh không thích hợp, nhưng vẫn gật gật đầu, dặn anh về sớm một chút.
Cô trên đường về nhà, không ngừng nhớ tới thần sắc Gia Lập cùng với Thẩm Y Đình thần bí qua lại, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Cô ở trên ban
công trong chốc lát, vẫn như cũ không thấy Gia Lập trở về, vì thế gọi
điện thoại cho Tiếu Hàm.
Cô không yên nói: "Anh có ở cùng một chỗ với Gia Lập không? Em gọi điện anh ấy không nghe máy."
Tiếu Hàm sửng sốt một chút: "A? Không ở, anh hôm nay phải trực, cậu ấy lại
không đến ca, làm sao có thể cùng một chỗ. Em một lát nữa gọi lại đi,
cậu ấy khả năng không nghe thấy."
Trái tim Xuân Hỉ liền trùng xuống. Không phải cô đa nghi, mà từ nhỏ cô đều
sợ hãi Gia Lập cùng Thẩm Y Đình một chỗ, những năm trước, chỉ cần tìm
không thấy Gia Lập, hơn phân nửa đều có liên quan đến Thẩm Y Đình, cô
thật sự rất sợ hãi diễn lại trò cũ, Thẩm Y Đình sẽ cướp Gia Lập của cô
đi.
Xuân Hỉ trong lòng có một giọng nói nói phải tin tưởng Gia Lập, mà một giọng ma quái khác lại nói, Thẩm Y Đình không thể tin. Cô đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn còn bị yêu ma quỷ quái thuyết phục, gọi điện cho Gia Lập.
Qua thật lâu, điện thoại vẫn thanh âm như cũ, thẳng đến khi trong điện
thoại vang lên giọng nữ máy móc —— “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện
không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Xuân Hỉ chỉ cảm thấy giọng nói đó thật chói tai, trong lòng càng ngày càng
khó chịu, cô cố nén tim đập nhanh, lại gọi một lần nữa, lúc này chỉ vang lên vài tiếng, Gia Lập liền nhận điện thoại.
Xuân Hỉ nắm chặt tay, ra vẻ thoải mái hỏi: "Anh đang ở đâu? Em muốn anh bánh trẻo rán phố đối diện, giúp em mua nhé."
Gia Lập dừng lại một chút nói: "Ừ, còn ở bệnh viện, lúc về sẽ mua cho em."
Nói dối! Gia Lập lại có thể nói dối cô!