
Vậy hắn ta đối với Y Đình nhất định không tốt, bằng không Y Đình làm sao có thể khóc thảm như vậy." Xuân Hỉ khó có được lúc đồng tình với Y Đình.
"Chuyện người khác em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Huống hồ Y Đình cũng sắp đi rồi." Gia Lập nói.
"A? Nhanh như vậy? Cũng không đúng, sớm đi sớm..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị Gia Lập cúi đầu ngăn chặn đôi môi. Anh đem cô
ôm rất chặt, đôi môi mềm mại của cô làm anh say mê đến thật lâu không
thể quên. Nếu nói Xuân Hỉ ở rất lâu trước kia đã thích Gia Lập, như vậy
Gia Lập thì sao? Bí mật này chỉ sợ chỉ có chính anh biết.
Một năm trước kia Xuân Hỉ mười lăm tuổi, Gia Lập còn đang ở bên ngoài học
nghiên cứu sinh. Lúc nghỉ hè Gia Lập ở lại bệnh viện địa phương thực
tập, Xuân Hỉ đi thăm anh thuận đường dạo chơi một chút.
Gia Lập rất cao hứng, ít nhất anh hơn một năm rồi không nhìn thấy Xuân Hỉ. Ở nhà ga nhìn thấy cô đeo theo một cái ba lô to gian nan từ trong đám
người vây quanh vẫy tay về phía anh, một khắc kia, toàn bộ tâm tư của
anh đều là tràn đầy sung sướng.
Anh để cô tạm thời ở lại ký túc xá, bạn học cùng phòng trở về nhà, vừa vặn
thừa ra một cái giường ngủ cho Xuân Hỉ. Ban ngày anh phải đi làm, cô
liền một mình ở ký túc xá đọc tiểu thuyết, tivi, thỉnh thoảng đi dạo một chút lại bị lạc đường, ở buồng điện thoại ven đường gọi điện thoại cho
anh, cô ủy khuất sắp khóc lên làm cho anh cả một ngày đều tâm thần không yên. Giống như từ nhỏ đều như thế này, mỗi một hành động mỗi một câu
nói của cô, đều có thể tác động đến cảm xúc của anh.
Một đêm kia, Gia Lập tham gia bữa ăn tiễn sư huynh cùng sư tỷ sắp tốt
nghiệp, uống một chút rượu, đã khuya mới trở về ký túc xá. Thời điểm anh đẩy cửa đi vào, liền ngửi thấy được mùi hương thản nhiên trên người
Xuân Hỉ, anh sửng sốt một chút mới nhớ lại hoá ra Xuân Hỉ ở trong này.
Anh đi đên bên giường của cô, thay cô đắp lại chăn, lướt nhẹ trên chiếc
trán, Xuân Hỉ hơi hơi mím, môi thật thà chất phác ngủ ở dưới ánh trăng
có vẻ càng đáng yêu.
Có lẽ là ma chướng, Gia Lập lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát không khỏi đưa tay xoa môi của cô, vuốt nhè nhẹ lặp đi lặp lại, cuối cùng, anh chậm rãi hạ xuống, hôn
lên.
‘Ma chướng là những chướng ngại, ngăn chận việc tu hành và sự thăng tiến của trí tuệ’, đại khái ở đây ý chỉ u mê, mê muội
Mềm mại đụng vào làm cho huyết mạch Gia Lập phun trào, kìm lòng không đậu
hôn cô sâu hơn, bàn tay cũng tham lam tiến vào vạt áo của cô, vuốt phẳng vòng eo của cô, nhẹ nhàng hướng lên trên phủ lên ngực của cô. Không
biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Xuân Hỉ không thoải mái khẽ
kêu lên một tiếng, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phút chốc rời ra.
Anh ngồi yên ở bên giường Xuân Hỉ, cũng không dám nhìn cô. Cô mới mười lăm
tuổi! Anh sao lại có thể... Chỉ có chính anh biết anh cũng không uống
rượu, anh rất tỉnh! Anh lại có thể đối với em gái mình trân trọng từ nhỏ làm ra loại chuyện dâm loạn này!
Từ đó về sau, Gia Lập liền bắt đầu đối với Xuân Hỉ dần dần lãnh đạm, anh
sợ bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ làm ra chuyện gì mà anh cũng không thể khống chế được với Xuân Hỉ.
Nếu bọn họ đều thẳng thắn một chút, thì có thể sớm vài năm trước bọn họ đã
kết hôn, hiện tại thậm chí có thể ẵm đứa nhỏ. Song cũng may mắn, bọn họ
vẫn không có cách xa nhau.
Khả năng, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên càng thấy không rõ.
…….
Không đến vài ngày, chiếc nhẫn toả sáng kim cương trên tay Xuân Hỉ đã bị cặp
mắt sắc của mẹ già cô phát hiện. Việc vui truyền ngàn dặm, không đến mấy giờ, phạm vi mấy hộ gia đình đều là biết lão Trình gia cùng lão Cố gia
việc vui tới gần.
Khi Cố gia đắm chìm ở trong vui sướng, Thẩm Y Đình cũng đến cáo biệt.
"Mẹ, vẫn cảm tạ mẹ năm đó đã thu lưu con, đời này con đều nhớ rõ ân huệ của
người và ba đối với con. Cám ơn ba mẹ." Thẩm Y Đình nói.
Mẹ Cố lưu luyến không rời, hai mắt đẫm lệ gật gật đầu: "Bé ngoan, hãy sống tốt, không cần nhớ thương chúng ta, qua năm mới gọi điện báo bình an là được rồi!"
Thẩm Y Đình hàn huyên cùng ba Cố mẹ Cố một lát, lại cáo biệt với Xuân Hỉ.
Thẩm Y Đình kéo Xuân Hỉ đến phòng ngủ của cô, từ trong túi lấy ra cái
hộp đưa cho Xuân Hỉ: "Nghe nói cô cùng Gia Lập sẽ kết hôn, chúc mừng hai người. Cái này cho cô, tôi đưa lễ vật kết hôn."
Xuân Hỉ mở hộp ra vừa thấy, một chuỗi vòng cổ thủy tinh hoa lệ, cô phân biệt đẳng cấp một chút, lắp bắp kinh hãi nho nhỏ: "Thi Hoa Lạc Thế Kỳ?"
Thẩm Y Đình cười rộ lên: "Chị gái cô vẫn còn tiền, đừng khách khí với tôi!"
‘Chị gái cô’ ba chữ này đánh trúng vào điểm nhạy cảm của Xuân Hỉ, cẩn thận
ngẫm lại, trừ bỏ Gia Lập, làm bạn trưởng thành cùng cô, đại khái cũng
chỉ có Thẩm Y Đình .
Thẩm Y Đình cầm tay cô nói: "Hãy quý trọng Gia Lập, còn có, chú ý thân thể
của mình, trái tim khó chịu thì phải rèn luyện rèn luyện nhiều hơn,
chuyện này tôi có kinh nghiệm, bệnh tim của tôi dường như đã khỏi hẳn,
còn phải do may mắn, ba mẹ cô năm đó đã thu lưu tôi, bằng không đã sớm
chết ở bệnh viện không có người quan tâm."
Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, không rõ: "Cô bị bệnh tim?"
"Đúng vậy, bằng không k