XtGem Forum catalog
Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323033

Bình chọn: 7.5.00/10/303 lượt.

có gì đâu? Lúc trước anh không phải muốn cách xa em một chút mới chuyển ra ngoài sao! Anh còn giữ em lại làm gì? Không sợ mẹ anh cùng mẹ em cho rằng hai chúng ta ở cùng một chỗ?”

“Chuyển đi ra ngoài không quan hệ tới em, không phải vấn đề của em, mà là vấn đề của anh.”

Xuân Hỉ cắn cắn môi: “Quên đi, em không muốn cãi nhau với anh, em không phải khách khí, em thật sự cảm thấy mình ở nơi này, anh luôn nghỉ ngơi không tốt. Em đi trước, đồ ăn đều làm xong rồi, thừa dịp nóng ăn đi.”

Nói xong Xuân Hỉ trở về phòng sắp xếp đồ đạc, Gia Lập đứng ở phòng khách một lát.

“Xuân Hỉ, ăn cơm rồi hãy đi, anh đưa em về.” Gia Lập đi đến cửa phòng Xuân Hỉ.

“Không cần.”

“Cố Xuân Hỉ, em lại tức giận cái gì?” Gia Lập nhíu mày.

Xuân Hỉ bỏ lại quần áo trong tay, quyệt miệng: “Không cần quát em! Em nào có tức giận? em chỉ không muốn ăn cơm mà thôi, đồ ăn hôm nay sao khó ăn quá.”

“Khó ăn là có thể không ăn? Tất cả đều để lại cho anh? Nhanh lại đây, cơm nước xong rồi đi.” Giọng nói của Gia Lập có chút ôn hoà.

Cơm chiều qua đi, chờ Gia Lập rửa bát đũa xong, Xuân Hỉ đã đem tất cả đồ đạc sắp xếp xong rồi.

“Toàn bộ đều mang đi ?” Gia Lập hỏi.

Xuân Hỉ gật gật đầu.

Gia Lập ngồi xổm xuống mở túi hành lý của Xuân Hỉ ra. Thời điểm cô đến cái gì cũng không có, thời điểm đi lại bao lớn bao nhỏ một đống này nọ, tất cả đều là do anh mua cho cô. Gia Lập cầm một ít quần áo nói: “Để lại ít đồ ở trong này, để ngừa vạn nhất về sau còn muốn ở lại đây.”

Xuân Hỉ cười: “Gia Lập, anh có phải luyến tiếc em hay không vậy?”

“Ừ.”

Xuân Hỉ có chút ngượng ngùng, “Vậy chi bằng, em… em không đi?”

“Được.” Gia Lập trả lời rất nhanh, sau đó đem hành lý của Xuân Hỉ sắp xếp trở lại phòng.

Xuân Hỉ líu lưỡi, cô chỉ là nói giỡn mà thôi.

Gia Lập nằm ở trên giường ngửa mặt lên nhìn trần nhà, con nhóc ngốc bên ngưòi đã sớm vù vù ngủ say, cuộn tròn mình, tóc xoã ra trên gối toả ra từng trận hương thơm.

Anh cảm thấy mình thật hoang đường, chuyển nhà đi không phải vì muốn chứng minh cho cha mẹ thấy anh sẽ không lấy Xuân Hỉ sao, nhưng mà hiện tại anh lại để cho cô quanh minh chính đại ở cùng với mình, cha mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào? Anh biết chính mình sẽ nhớ đến đồ ăn của Xuân Hỉ, nhớ mỗi ngày Xuân Hỉ ngốc ngếch hồ đồ làm cho anh vui vẻ, nhớ cảm giác không chỉ có một mình mình.

Anh nghĩ, chuyện này có thể là quyết định rất không lý trí của anh.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Gia Lập tỉnh lại, Xuân Hỉ đã không còn ở trên giường. Anh rửa mặt xong sau đó đi vào phòng khách, trên bàn ăn chỉ có điểm tâm cũng không thấy bóng dáng Xuân Hỉ. Làm cho gian phòng im lặng khác thường, anh nghĩ, Xuân Hỉ chăc chắn đã đi rồi.

Quả nhiên, trên bàn ăn, dưới cái bát hé ra một tờ giấy, phía trên viết: Gia Lập, làm cho anh một chút điểm tâm cuối cùng thật ngon để cho anh ăn nha! Kỳ thật ngày hôm qua em chỉ nói giỡn, ba mẹ đều đã trở lại, em mà không trở về nhà cũng quá kỳ cục, anh nói có đúng không? Chúng ta cũng không thể để cho bọn họ hiểu lầm, không thì anh chuyển đi sẽ vô ích sao! Chờ bọn họ không gán ghép chuyện của chúng ta nữa, thì anh trở về đi, trở về mỗi ngày em sẽ làm bữa sáng cho anh!

Gia Lập thở dài, chuyện này có thể là quyết định lý trí nhất của Xuân Hỉ

Từ lần trước chuyện của Xuân Hỉ ở công ty ầm ĩ như vậy, cô lại một lần nữa bị mọi người cô lập. Chu Thiến Văn cũng xa cách với cô, Chu Tiêu vẫn như cũ, châm chọc khiêu khích. Cả một ngày, Xuân Hỉ cũng chưa nói qua một câu, nhận được công tác cúi đầu làm luôn, làm xong trực tiếp giao cho quản lí.

Lúc sắp tan tầm, Chu Thiến Văn đi tới, đem một xấp tài liệu đặt tới trên bàn của Xuân Hỉ, nói: “Quản lí giao nhiệm vụ cho tổ của chúng ta, trong vòng hôm nay phải hoàn thành, chậm nhất sáng mai phải giao, buổi tối tôi có việc, những người khác đều đi rồi, cô làm đi. Toàn bộ tiền thưởng là của một mình cô, chuyện tốt như vậy tôi tặng lại cho cô, cảm động chứ? Không cần cảm tạ, làm cho thật tốt, tôi đi đây!”

“ChuThiến văn!” Xuân Hỉ đứng lên hất đổ tài liệu, nhưng mà người nọ nghe thấy lại làm như không nghe, bước cao cùng ưỡn ngực ngẩng đầu đi .

ChuThiến Văn mới vừa đi, Triệu quản lí đã đi tới, cô ta tuần tra một luợt, vốn định trực tiếp xem nhẹ Xuân Hỉ, nhưng toàn bộ văn phòng chỉ có một mình Xuân Hỉ.

“Mấy bản báo cáo ngày hôm kia đưa cho các cô đâu? Phiên dịch đã xong chưa?” Triệu quản lí nói.

Xuân Hỉ lắc đầu: “Báo cáo gì? Tôi không biết.”

Triệu quản lí thoáng nhìn tài liệu phân tán trên mặt đất, cúi người nhặt lên, sau đó sắc mặt liền thay đổi: “Cô không biết cũng không thể đem tài liệu của công ty quăng loạn chứ! Đây là thái độ gì hả!”

Xuân Hỉ cũng lười phản bác, xoay người trở về bàn công tác thu dọn túi chuẩn bị tan tầm.

Triệu quản lí đi theo đến, đưa tập tài liệu kia cho cô nói: “Chính là cái này, hôm nay tăng ca làm nó xong cho tôi, sáng mai tôi sẽ thưởng tiền tăng ca cho cô cũng không phải ít đâu, đừng có tìm lý do với tôi, hiện tại làm đi.”

Xuân Hỉ tức giận lấy tài liệu ra, “Được, cô chờ đi, đợi tôi làm xong cho cô!”

Gần mười một giờ đêm, cuối cùng Xuân Hỉ rốt cục cũng đem mấy bản báo cáo làm xong. Cô xoa xoa