
nh nặng
này không phải tôi muốn là có thể gỡ xuống được. Thực xin lỗi người anh
em, vì chuyện này đã để cậu khó xử rồi, tôi xin lỗi.”
Đôi mắt Phí Dạ in đậm nỗi cảm động, lần thứ hai hắn cúi người——
“Lôi tiên sinh nghiêm trọng hóa rồi, là thuộc hạ không thể thay Lôi
tiên sinh ‘phân ưu giải nạn’ mới đúng.” Hắn cảm động là có nguyên nhân.
Lạnh lùng như Lôi Dận, bình thường đâu có giải thích với người khác điều gì. Một câu – ‘Người anh em’ – đã đủ chứng minh địa vị của chính mình
trong lòng hắn có bao nhiêu phần quan trọng!
“Phí Dạ, chúng ta nói chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không phải sao?” Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Huân Y không giống Khê nhi. Khê nhi đã
quen với thế giới ngầm bên tôi rồi, còn Huân Y, cô bé thực đơn thuần,
hoàn cảnh sinh ra cũng không giống Khê nhi, cho nên lựa chọn lần này của cậu là chính xác. Chỉ cần như vậy, mới khiến cho người phụ nữ cậu yêu
có cảm giác an toàn.”
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, nhìn về phía phòng khách, nơi Huân Y đang ngắm Lôi lão phu nhân chơi đùa cùng thằng bé con, trên mặt hắn cũng mang vẻ
dịu dàng.
“Phí Dạ, hôm qua tôi đã bảo Ưng Diêm làm xong các thủ tục rồi, là thủ tục liên quan đến việc chuyển nhượng một số cổ phần Lôi thị.”
Phí Dạ kinh ngạc nhìn Lôi Dận, “Lôi tiên sinh, có ý gì?”
“Phí Dạ, cậu đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý gì khác.” Lôi
Dận còn nghiêm túc nói, “Nhiều năm như vậy, cậu giúp tổ chức “Ảnh” phát
triển phạm vi, thế lực, tôi đều có thể thấy được. Còn về Lôi thị, có bao nhiêu khu bất động sản cậu cố gắng gom về được tôi cũng rất rõ ràng. Có thể nói, Lôi thị khuếch trương danh tiếng chỉ trong vài năm ngắn ngủi,
trong đó, cậu có vô số công lao. Đối với chuyện này, tôi cũng không cho
rằng Lôi thị hôm nay là do một tay tôi làm nên. Cho nên, từ hôm nay trở
đi, cậu chính thức trở thành cổ đông quan trọng của Lôi thị, bất kể kẻ
nào cũng không thể lật đổ được vị trí này.”
“Lôi tiên sinh, như vậy không được——”
“Có gì không thể? Còn nữa, sắp tới Lôi thị có kế hoạch mở rộng thị
trường của rượu trang bên Pháp ra toàn nước Mỹ, tôi nghĩ cậu là người
thích hợp nhất. Đừng từ chối, đừng để tôi có cơ hội áy náy!” Lôi Dận nói thật sự nghiêm túc.
Phí Dạ gật đầu, cùng bàn tay của hắn nắm chặt lại!
Cảnh tượng này trong mắt người ngoài thật cảm động, nhưng có một điểm khiến người ta dở khóc dở cười chính là——giờ khắc này, vây quanh Lôi
Dận là một cái tạp dề, trong tay hắn cầm một bình sữa…lại cùng Phí Dạ
nói về một vấn đề vô cùng nghiêm túc…
Đối với việc này Phí Dạ đã dần quen nhưng vẫn không nhịn được mà nói
một câu, “À…Lôi tiên sinh, tôi vẫn quen nhìn ngài mặc âu phục, đi giày
da hơn.”
Nhưng Lôi Dận lại không cho là thế, chỉ cười cười, vỗ vỗ vai hắn,
“Tôi nghĩ chẳng mấy chốc mà cậu cũng sẽ như vậy, tôi rất chắc chắn.”
Hai người đàn ông nhìn nhau cười——
Ba năm sau——
“Huân Y, mau tới đây chụp ảnh đi——bên này này.” Trong khu vườn của
đại học Havard, một nhóm nữ sinh mặc trang phục thạc sĩ vui vẻ nói cười.
Ánh nắng sáng chói chiếu lên mỗi khuôn mặt họ. Nhất là Huân Y, có
được tấm bằng thạc sĩ khiến nụ cười của cô càng thêm sáng hơn. Hôm nay
là lễ tốt nghiệp, thời gian ba năm qua đi, rốt cuộc cô cũng đã học xong
nghiên cứu sinh, thuận lợi tốt nghiệp.
“Huân y, buổi lễ kết thúc, bọn mình quyết định đi thư giãn một chút,
cả cậu nữa đó, không cho phép bỏ chạy đâu.” Chụp ảnh xong, một cô gái ôm lấy cánh tay cô, nói.
Huân Y còn chưa kịp nói thì một nữ sinh khác đã lên tiếng, “Mình thấy cậu nên tỉnh lại đi, Huân Y là hoa có chủ rồi, cậu nhìn bên kia mà
xem——”
Hai người thuận thế nhìn lại, cùng lúc đó, trên bãi cỏ lớn vang lên tiếng tán thưởng huyên náo——
Cách đó không xa, Phí Dạ đang chậm rãi tiến lại gần. Trong tay hắn
cầm một bó hoa tươi, phía sau là mấy chiếc xe sang trọng, bọn vệ sĩ vẫn
trung thành, tận tâm mà đứng nguyên tại chỗ.
Những nữ sinh khác đều dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn Huân Y, còn các nam sinh thì lại có vẻ tiu nghỉu.
Đôi má lúm đồng tiền vẫn hiện nguyên bên môi cô. Hắn vừa đến gần liền cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn trên môi cô, “Chúc mừng em…”
“Cám ơn.” Khuôn mặt Huân Y ửng đỏ, chuẩn bị nhận lấy bó hoa——
“Bó hoa này không phải để chúc mừng em tốt nghiệp.” Phí Dạ cố làm ra vẻ huyền bí.
Huân Y nghi hoặc nhìn hắn.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi từ từ mở ra——
“Woaaa——” Tất cả các bạn học của cô đều ồ lên. Thứ trong hộp còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời. Chiếc nhẫn kim cương này chắc chắn được chế
tác bởi người gạo cội nha, nếu không sao lại tỏa được ra thứ ánh sáng
tuyệt vời đến vậy chứ.
“Để làm gì?” Huân Y biết rõ còn cố hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đậm vẻ ngượng ngùng.
“Bó hoa này để cầu hôn, quan trọng hơn là chiếc nhẫn này.” Phí Dạ
nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh mà thực nghiêm túc, cũng tỏa sáng như chiếc
nhẫn trong hộp vậy.
“Huân Y, lấy anh đi!”
Huân Y xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang để chui vào. Những người
bên cạnh thì lại ồn ào, “Huân Y, đồng ý đi, không đồng ý là bọn mình sẽ
cướp chú rể á——”
“Các cậu thật đáng ghét!” Huân Y đỏ mặt, trừng mắt với đám bạn.