
nhìn cũng nhìn, em che mắt anh cũng vô dụng thôi.”
Phí Dạ ôn tồn cười, kéo bàn tay cô xuống, lại tiện đà cúi đầu, cắn cắn
lên vành tai cô.
“Đừng…” Huân Y khẽ run rẩy. Cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong
đầu. Khi tỉnh lại, thật sự cô không biết nên đối mặt với người đàn ông
này thế nào. Tuy rằng có đôi khi cô cũng rất to gan nhưng không đủ to
gan để làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Huân Y, em đã là người phụ nữ của anh rồi.” Phí Dạ nói càng thẳng thắn hơn, tiếng nói trầm thấp lại mang đặc vẻ chiếm hữu.
“Em…” Huân Y ngoảnh mặt đi, cắn cắn môi, “Tối hôm qua…tối hôm qua chúng ta đều uống rượu, em…”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!” Phí Dạ nhếch môi cười, đáy mắt thoảng qua vẻ khoan khoái.
Huân Y ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn mang vẻ thong dong tự nhiên, còn có vẻ kiên quyết, như——không hề nói dối.
“Huân Y, em có nghe rõ không, anh sẽ phụ trách với em! Anh rất rõ
ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua!” Phí Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
nhỏ xinh của cô, nói từng tiếng nghiêm túc.
Trong lòng Huân Y như đang dậy sóng, mơ hồ không ngừng, mãi sau cô
mới nói: “Phí Dạ, em…không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả, em…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, loại chuyện này…”
“Anh yêu em!” Phí Dạ không đợi cô nói xong đã dõng dạc tuyên bố tâm tư!
Huân Y run lên——
“Cái, cái gì?”
Cô không nghe nhầm chứ? Hắn yêu cô? Hắn thừa nhận yêu cô? Vì sao chỉ
qua một đêm mà người đàn ông này như thay đổi hẳn vậy? Không phải hắn
luôn ẩn nhẫn, che giấu tình cảm sao?
oOo
| 16 | Tình yêu (2)
Phí Dạ thấy cô như bị hù dọa thì cười cười, nâng khuôn mặt cô lên,
“Huân Y, em không hề nghe nhầm, anh yêu em! Anh đã yêu em từ lâu rồi.”
“Không…” Huân Y không thể tin mà lắc đầu, “Anh, chính vì anh cảm thấy áy náy…”
“Trong lòng em, anh là loại đàn ông này sao?” Phí Dạ không hề giận mà là dịu dàng nhìn cô, “Huân Y, em phải hiểu rằng, nếu anh không có quyết tâm yêu em, thì nhất định sẽ không chạm vào em!”
Huân Y sửng sốt——
“Huân Y, anh biết em đang lo lắng điều gì. Em sợ rằng anh xuất phát
từ sự áy náy nên mới muốn chịu trách nhiệm với em. Không phải thế đâu,
so với sự lo lắng của em, anh mới càng phải lo lắng hơn.” Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, nghiêng người để cô nằm sấp trên lồng ngực mình, nhẹ vuốt
mái tóc cô.
“Anh lo lắng? Lo lắng cái gì?” Huân Y có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của hắn, như tiếng trống vọng vào tai cô.
“Anh lo rằng anh cũng không phải người đàn ông em yêu.” Trong mắt Phí Dạ tràn ngập vẻ yêu thương, “Em mới chỉ mười tám tuổi, mà anh thì đã ba mươi ba. Đối với em mà nói, tình cảm của anh đã là chín chắn, đương
nhiên biết mình muốn người phụ nữ nào sẽ đi cùng mình hết cuộc đời.
Nhưng em còn nhỏ, một khi giữ em bên cạnh anh, sau này nếu em gặp được
người đàn ông em thực sự yêu thì phải làm sao? Bởi vì anh biết rất rõ
ràng, một khi giữ em lại chính là chuyện cả một đời, anh sẽ không buông
tay, cho dù em có yêu người đàn ông khác anh cũng sẽ không buông tay.
Nhưng khi đó, em sẽ không còn vui vẻ nữa, thậm chí sẽ hận anh cả đời.
Anh không muốn như vậy, anh cũng không muốn mạo hiểm. Cho nên, anh sẽ
chờ đợi, đợi cho tình cảm của em cũng trưởng thành, để em hiểu được
chính mình muốn gì. Đến lúc đó, anh sẽ đường đường chính chính yêu em…”
Thì ra——
Huân Y như bị nghẹn ở cổ, tình cảm trong lòng cũng như nước sông trào ra. Cô không biết nên nói gì, nhưng cũng không muốn nói gì. Cô chỉ muốn nghe hắn nói, nghe hắn nói yêu cô——
“Huân Y à…” Phí Dạ thở nhẹ một hơi, “Em có tin anh không?”
Huân Y ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, theo bản năng liền gật đầu như bị
mê hoặc vậy. Cô không biết vì sao lại gật đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn
hiện tại với trong quá khứ có gì đó rất khác nhau——
“Tất cả những gì đã làm với em tối qua, đều là qua suy nghĩ cặn kẽ
của anh rồi.” Phí Dạ nói ra lời từ đáy lòng, thân mình dựa ở đầu giường, hắn hôn nhẹ lên mũi cô, “Khi anh thấy em bị một đám thanh niên vây
trong vũ trường, anh biết là anh không thể trốn tránh hay chờ đợi được
nữa. Anh không thể chịu được kiểu bọn đàn ông khác thèm em đến nhỏ dãi,
cũng không có cách nào để em yêu người đàn ông khác. Cho nên, anh không
muốn cho em thêm thời gian nữa. Cho dù anh ích kỷ cũng được, anh muốn
giữ em bên cạnh anh!”
Tim Huân Y đã như muốn nhảy ra ngoài. Thì ra——hắn là người đàn ông ngang ngược như vậy——
“Anh… chính vì nghĩ như vậy, cho nên tối hôm qua mới bắt nạt em phải
không?” Cô ngượng ngùng mãi, nói xong câu đó, khuôn mặt đỏ như táo chín
cây.
Phí Dạ khẽ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng cười, “Đúng là bởi vì quyết
định nhất định phải yêu em cho nên mới muốn em! Không phải em cũng yêu
anh sao?”
“Em…” Huân Y có vẻ mất tự nhiên, xoay khuôn mặt đi, “Nếu biết trước anh hư hỏng như vậy, em sẽ không yêu anh đâu.”
“Anh hư hỏng? Anh hư hỏng thế nào hả?” Phí Dạ nhếch môi, cười đến tà ác, cố ý thấp giọng hỏi.
“Anh còn hỏi?”
“À, anh hiểu rồi, tối qua làm đau em, lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng.”
Huân Y mở to hai mắt nhìn, chỉ vào hắn——
“Anh, anh…cái gì mà lát nữa chứ, anh…” Cô còn chưa nói xong, Phí Dạ đã xoay người một cá