
n ở cửa tiệm Trần Gia ngày
17 tháng 10 năm 2008 và vụ còn lại ở đập Vạn Niên vào ngày 17 tháng 10 năm
2009. Chu
Khai Minh bất ngờ phát hiện thủ đoạn giết người trong hai vụ này giống hệt với
vụ 23/5. Sau quá trình điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng ba vụ án
này đã được gộp vào làm một để cùng xử lý.
Bị hại trong vụ án ở cửa tiệm Trần gia là một phụ nữ họ Liêu, ba mươi hai tuổi, mất tích vào buổi tối ngày
16 tháng 10 năm 2008, đến buổi chiều ngày Mười bảy thì thi thể của nạn nhân
được phát hiện, nguyên nhân tử vong được xác định là do ngộ độc xyanua. Theo phản ánh
của hàng xóm, lúc còn sống người phụ nữ này thường xuyên
ngược đãi mẹ chồng và hai cô con gái, còn có tin đồn rằng, trước đó cô con gái nhỏ bị
bệnh chết của bà ta cũng là bị ngược đãi đến chết.
Khi đó cảnh sát đã dồn trọng tâm điều tra vào người chồng họ Thẩm của bà ta, nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng,
ông ta đã được chứng minh là trong sạch. Rồi tiếp đó, cảnh sát lại lần lượt
thẩm vấn mấy chục người bị tình nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả.
Còn
người bị hại trong vụ án ở đập Vạn Niên là một người đàn ông trung niên họ Lý,
bốn mươi bảy tuổi, còn sống từng làm việc trong một cô nhi viện. Trong quá
trình điều tra vụ án, cảnh sát phát hiện, khi còn làm việc, kẻ này đã từng ép
mười một bé gái ở cô nhi viện phải bán dâm, dẫn đến cái chết của ba bé trong
số đó. Cảnh sát đã đưa các bé gái đó và người nhà của
bọn họ vào danh sách đối tượng bị tình nghi, nhưng sau gần nửa năm điều tra vẫn
chẳng có chút manh mối nào.
Bởi vì hai
vụ án này xảy ra ở
hai khu vực khác nhau, cho nên cảnh sát chưa từng nghĩ rằng chúng cóliên quan,
cho đến sau vụ 23/5, Chu Khai Minh mới phát hiện ra một chút manh mối và
ba vụ án được gộp lại để điều tra.
ếu
tôi không phải là thẩm phán mà là một người đàn bà bình thường, nói
không chừng sẽ còn lớn tiếng khen hay cho sự "hành hiệp trượng nghĩa"
của Kim Minh Viễn. Nhưng với tư cách là một người chấp pháp, tôi chỉ có thể
lắc đầu thở dài. Anh ta rõ ràng là có cách tốt hơn để giải
quyết những
chuyện này, nhưng lại lựa chọn biện pháp không thỏa đáng nhất.
Không chỉ riêng
tôi, lần này ngay đến ông anh
họ Lưu Hạo Duy xưa nay luôn ghét ác như thù của tôi cũng phải thay đổi thái độ
thường ngày, không khỏi thở than nuối tiếc. Cuối cùng tôi cũng chỉ đành đau đớn đưa ra lời tổng kết: "Em cảm thấy có
lẽ tuổi thơ bất hạnh
đã khiến tâm lý của anh ta sản sinh một nỗi ám ảnh. Nếu anh ta là con trai em,
nhất định em đã có thể dạy dỗ anh ta trở thành một người vừa lương thiện vừa
chính trực..."
Tôi không ngờ báo ứng lại đến với mình nhanh như thế, ngay tối hôm đó, lão
Chương đã tìm đến chỗ tôi.
Trước khi kể về lão Chương, tôi cảm thấy cũng cần phải giới thiệu sơ qua về bản thân một chút.
Tên
tôi là Chung Tuệ Tuệ, năm nay... Chuyện tuổi tác chúng ta tạm không nhắc đến
vậy. Trước mắt tôi vẫn độc thân, sống một mình, mỗi dịp tuần
đều về nhà thăm cha mẹ. Nhà
chúng tôi có nghề Đông y gia truyền, cho nên khi vào đại học tôi đã chẳng do dự
gì mà chọn ngay ngành Đông y. Nhưng thời buổi này Đông y chính là ngành học rẻ
mạt nhất đã thế tôi lại là con gái, chỉ có
mỗi bằng đại học... Và thế là sau khi tốt nghiệp,tôi
đã ngay lập tức xung vào đội quân thất nghiệp.
Về
sau, tôi đã phải mất thêm cả một năm trời để chuẩn bị cho việc thi tư
pháp, rồi thi công chức, cuối cùng khó khăn lắm mới chen chân
được vào đội ngũ công chức nhà nước.
Nếu không có gì bất ngờ,
cuộc đời này của tôi hẳn sẽ trôi qua trong lặng lẽ, ấy thế mà lại có một số
chuyện không ngờ tới đã xảy ra. Và chắc các bạn cũng đoán được rồi, ngọn nguồn
của mọi bất ngờ chính là sự xuất hiện đột ngột của lão Chương.
Nhìn
bề ngoài, lão Chương căn bản chẳng khác gì mấy ông cụ, bà cụ hay múa Thái cực ở
công viên mỗi ngày. Nếu nhất định phải tìm ra sự khác biệt gì đó, vậy thì là
lão ta trông có vẻ bỉ ổi hơn người khác một chút.
Một
buổi sáng tháng Tám năm ngoái, tôi đang vừa ngáp ngắn, ngáp dài vừa chạy vội
tới cơ quan, thì chợt bị lão ta chặn lại ngay cửa thang máy, nói gì đó mà trên
người tôi có tiên khí.
Khi
đó trực giác đầu tiên của tôi mách bảo mình gặp phi một kẻ lừa đảo, nhưng vừa
mới định lên tiếng đuổi lão ta đi, đôi mắt tôi chợt hoa lên, sau đó, tôi đã tới
một thế giới khác.
Rồi
sau đó nữa, tôi trở thành một trong những nhân viên tạp vụ dưới quyền lão
Chương, thỉnh thoảng giúp lão xử lý một vài chuyện mà "bọn lão" không
tiện ra mặt. Đương nhiên, khi làm những việc này tôi cũng được nhận thù lao,
nếu không, bạn cho rằng dựa vào mấy đồng lương còm cõi mỗi tháng của tôi mà có
thể ở trong một căn hộ chung cư tiện nghi như bây giờ hay sao chứ?
Buổi
tối hôm đó, lão Chương lại tìm đến, mặt mày ủ rũ uể oải, trông còn có phần bỉ
ổi hơn thường ngày, vừa gặp đã chụp ngay lấy chiếc bánh mì trên bàn của tôi,
rồi chỉ trong vài ba miếng đã ăn hết quá nửa chiếc bánh. Vừa nhìn thấy bộ dạng
này của lão, tôi biết ngay là lại có việc để làm rồi, trong lòng còn thầm cảm
thấy vui vẻ.
Lão
Chương xưa nay luôn rộng rãi, ngoài tiền bạc