
a, cuối cùng đành phải mượn một chiếc áo cũ của thím Ba
khoác ra ngoài, sau đó lại thay một đôi giày vải, rồi mới cùng chú thím lên xe
bò.
Đường đi quả đúng như lời
chú Ba nói, xóc lên xóc xuống làm mông tôi như muốn nứt ra thành bốn mảnh, may
mà ngồi trên xe bò còn thông gió, nên tôi không bị say xe.
Khi về trưa, chúng tôi
cũng đã tới được Hạ Nam Oa, vừa mới vào thôn đã có người đi tới chào hai vợ
chồng chú Ba rồi.
“Chú Ba Trần lại đến thăm
con gái đấy à?”
“Cô em này là họ hàng của
chú thím sao, trông trắng trẻo quá!”
Còn có người cứ nhìn chằm
chằm vào mặt tôi, như là đang ngắm động vật quý hiếm vậy. Tôi vội cúi đầu
xuống, vớ lấy một nắm tro trên ván xe, ngoảnh đầu đi bôi lên mặt. Thím Ba ở bên
cạnh thấy thế không kìm được bật cười.
Ha Nam Oa này hình như
khá giả có hơn Trần Gia Trang một chút, người dân trong thôn không gầy gò và
đen nhẻm như người ở Trần Gia Trang. Có điều, chắc là vì ấn tượng xấu từ trước
với cậu mợ của Kim Minh Viễn, nên tôi cứ luôn cảm thấy bọn họ không được chất
phác như người dân ở Trần Gia Trang.
Xe bò đi một mạch tới tận
sân nhà con gái của chú Ba Trần, thím Ba gọi to một tiếng, trong nhà lập tức có
một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi chạy ra. Nhìn thấy hai cô chú, cô gái đó lập
tức cười tươi hớn hở nói: “Cha, mẹ, cha mẹ tới chơi ạ!”
Chú Ba Trần gọi tôi cùng
vào nhà, những người tới xem chuyện náo nhiệt bên ngoài cũng muốn chạy vào theo,
nhưng bị con gái của chú Ba đóng cửa, chặn ở bên ngoài.
Vừa vào nhà, thím Ba liền
kể ngay chuyện của tôi cho con gái nghe. Con gái thím Ba vừa nghe nói chuyện
này có liên quan tới cô ả đanh đá của nhà họ Triệu, lập tức đồng ý giúp đỡ
ngay: “Cô ả ngoa ngoắt đó vừa tham lam vừa lười nhác, thường ngày chẳng chịu
làm việc gì, chỉ thích lợi dụng người khác, đối xử với nhóc Ngưu cũng tệ lắm.
Trong thôn bọn chị có ai mà không mắng cô ả đâu. Em Chung đã đến để đón người
như vậy, chị đây tất nhiên phải giúp chứ, nhóc Ngưu đi theo em có cái ăn cái
mặc, chị cũng coi như đã tích đức rồi.”
Bà chị này cứ một câu
nhóc Ngưu, hai câu nhóc Ngưu, khiến tôi ngây người ra suốt một hồi lâu mới
hiểu, chắc tên hồi nhỏ của Kim Minh Viễn chính là nhóc Ngưu.
Cả nhà chú Ba Trần cùng
chung sức bàn bạc một hồi, một lát con gái chú Ba liền khẽ gật đầu nói với tôi:
“Giờ chị đi chuyển lời ngay đây, vừa khéo sáng nay anh cả của nhà họ Triệu đã
đi lên huyện rồi, cô ả đanh đá đó chắc chắn là đang tìm cơ hội để tống cổ nhóc
Ngưu đi. Chị đoán chắc chỉ cần dăm ba đồng là có thể đón nhóc Ngưu về thôi.”
Tôi sợ bà chị này chỉ vì
chút tiền mà lại cãi nhau với cô ả đanh đá kia, liền vội vàng nói: “Tiền là
chuyện nhỏ thôi, quan trọng là phải đưa được người về. Thằng bé ở đó thêm ngày
nào, coi như là phải chịu tội thêm ngày đó, trong lòng em quả thực rất khó
chịu.”
Con gái chú Ba cười nói
với tôi: “Em cứ yên tâm, chị hiểu mà.” Nói xong, liền xỏ giày vào đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, con
gái chú Ba đã tươi cười quay về, vừa vào nhà liền gật đầu với tôi, thấp giọng
nói: “Em cứ đợi đó, đảm bảo một lát nữa người sẽ tới ngay.”
Quả nhiên, chưa hết một
tuần trà, tôi đã nghe ngoài sân có người lớn tiếng gọi: “Cô em Hải Đường có nhà
không vậy?”
“Năm đồng?” Khi nghe thấy
cái giá này tôi không kìm được nghiến răng ken két, ả đàn bà khốn khiếp này,
chỉ năm đồng mà đã bán cháu mình đi rồi, khỏi cần nói cũng biết thường ngày ả
đối xử với thằng bé tệ bạc ra sao. May mà hôm nay người tới là tôi, lỡ như thật
sự là kẻ buôn người trời đánh nào đó, cuộc đời của thằng bé coi như hỏng luôn
rồi.
Tôi cố đè nén sự phẫn nộ
trong lòng, không dám thò đầu ra ngoài xem, sợ bị ả đàn bà đanh đá đó phát hiện
ra điều gì khác thường, chỉ lẳng lặng gật đầu với thím Ba.
Thím Ba hiểu ý, liền xoay
người đi ra ngoài sân, nhưng cũng không vội trả lời, mà chậm rãi nói: “Thế này
đi, cô hãy đưa đứa bé đến đây trước đã, nếu ưng ý thì tất nhiên là dễ nói
chuyện, còn nếu không ưng, chúng tôi cũng không để cô phải thiệt, sẽ trả cô một
đồng, coi như là tiền công đi lại.”
Người đàn bà đó lập tức
đồng ý ngay, rồi vội vã chạy ra bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, cô ta đã bế theo
một đứa bé gầy nhom đi tới. Thím Ba đón lấy đứa bé, không kìm được nhỏ giọng
làu bàu: “Sao lại gầy như vậy chứ?
Người đàn bà đó chỉ cười
gượng gạo, không nói gì.
Sau đó liền có mấy tiếng
bước chân vang lên, ánh sáng ngoài cửa bị chặn mất. Tôi ngẩng đầu nhìn lên,
thấy thím Ba đã ôm theo một đứa bé vào nhà, nhỏ giọng nói: “Đây chính là nhóc
Ngưu đấy.”
Trời đang lạnh thế này,
đến tôi còn phải mặc áo khoác bông, vậy mà thằng bé lại chỉ mặc một chiếc áo
đơn cũ nát, hơn nữa còn rộng hơn một cỡ, dưới chân không đi giày, đôi chân bẩn
thỉu lộ ra bên ngoài đã tím tái vì lạnh. Lại nhìn cái dáng người gầy gò nhỏ bé
kia, nào có giống với một đứa bé ba tuổi, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, gầy trơ
xương, cũng vì thế nên đôi mắt thằng bé trông càng to hơn, trong mắt tràn ngập
vẻ sợ hãi, chân tay co rúm lại nấp trong lòng thím Ba, không dám nhìn ai khác.
Thằng bé này, quả thực là
quá đáng thương!
“Thế