The Soda Pop
Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324835

Bình chọn: 8.00/10/483 lượt.

ên. - Bích Tuyền lên tiếng trước.

- Đại tỷ phải ở đây làm nội gián rồi, xem ra chỉ có mình ta là rảnh rỗi

không việc làm thôi. - Chân Duyên thở dài. - Để ta đi Duyện Châu vậy.

- Nhưng một mình tỷ đi có ổn không? - Bích Tuyền lo lắng, dù sao trong

ba tỷ muội bọn họ, thân phận của Chân Duyên là đặc thù nhất, tôn quý

nhất.

- Đừng xem thường ta vô dụng. Bổn công chúa đã cùng muội luyện võ mà lớn lên. - Chân Duyên lớn giọng kiêu ngạo.

- Cũng là người ít hiểu biết thế sự và thường xuyên kết oán nhiều nhất. - Bích Tuyền thở dài.

- Ta nói để ta đi. - Chân Duyên đã tới hồi bướng bỉnh, nôn nóng chứng tỏ tài năng của mình. - Đại tỷ, lần này hãy để muội.Hoài Niệm không nói gì, đôi mắt đen thăm thẳm vô cùng khó đoán. Nàng vẫn

luôn bình thản, đạm mạc, khó lộ hỉ nộ; chỉ có khi Hoài niệm động thủ,

người ta mới biết được ý định thật sự của nàng là gì. Hoài Niệm móc

trong tay áo ra hai bình dược nhỏ, trao vào tay Chân Duyên.

Nàng đọc trên nhãn bình. Một lọ là Độc Tuyết Sương, một lọ là Hồi Tâm

Hoàn. Hoài Niệm vừa đưa nàng độc dược phòng thân, lại cho nàng bí dược

cải tử hồi sinh; như vậy cũng đồng nghĩa với việc chúc nàng lên đường

bình an. Chân Duyên cười tươi rạng rỡ, nàng cất hai lọ dược ấy vào trong tay áo.

- Tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ thành công trở về.^_^

Mạc Tri phủ uể oải trở về phủ sau ngày làm việc vất vả. May là Mạc phủ

cũng đồng thời là một phần của tri phủ, nên y có thể nhanh chóng trở về

nhà. Chỉ cách nhau có tấm vách, nhưng cả ngày mong nhớ cũng không được

gặp nàng.

- A Hạ à, biểu tiểu thư đâu?Thuỷ Linh quen

thuộc ngồi vào vị trí thượng toạ, thưởng thức tách trà đã được pha sẵn.

Chỉ mới ba ngày đã dưỡng thành thói quen phải uống trà do chính tay công chúa đương triều pha. Trà của người khác châm so với nàng thật cách xa

trời vực. Có phải chăng vì tình yêu, nên hương trà đặc biệt thơm hơn,

nước trà đặc biệt ngọt hơn hay không?

- Bẩm đại nhân, biểu tiểu thư từ trưa đã gói hành lý đi, chỉ để lại cho ngài một lá thư. Người nô tỳ từ tốn lấy phong thư ở trong tay áo ra dâng cho lão gia. Thấy cô

gái ngang ngược kia đi mất, toàn bộ Mạc phủ đều thở phào nhẹ nhõm. “Xem

ra nàng ta cũng có chút đạo đức, biết mình không xứng với đại nhân, nên

chủ động cuốn gói đi rồi.”

Chỉ có một mình Thuỷ Linh là hoảng hốt giật vội phong thư đó mà đọc. Nét chữ xinh xắn bay lượn trên giấy mang đầy phong vị danh gia thế tộc.

“Có việc phải đi!” Chỉ có bốn chữ nhắn nhủ ngắn ngủi, không đầu không đuôi.

Thuỷ Linh đập tay xuống bàn, vừa tức giận vừa lo lắng. Biết nàng thân

phận đặc thù, còn chạy loạn ra ngoài làm cái gì? Kỳ thật Chân Duyên công chúa không có công vụ gì mà cần phải đi ra ngoài hết. Công hàm từ kinh

thành đã sớm gửi đến Tiết Châu, thông báo rằng công chúa mất tích được

vài tuần lễ rồi. Y vì muốn giữ nàng bên cạnh nên bất chấp tất cả, giả vờ như không biết, hy vọng khấp khởi trong lòng rằng công chúa thật sự vì

mình mà tìm đến nơi đây.

Hoá ra nàng chỉ xem y chỉ là chỗ dừng chân tạm bợ, đến không lý do, đi

không giải thích. “Công chúa ác tâm đúng là công chúa ác tâm, thật khiến người ta đau lòng quá đi.” Thuỷ Linh liền chạy như bay trở về tri phủ.

Những chuyện bế tắc như thế này, nhất định phải tìm sư gia để xin điểm

hoá cho thông.

^_^

Chân Duyên lần đầu tiên đi ra ngoài mà không có ai đi cùng, cảm giác

thật sự mới lạ. Đầu tiên chính là háo hức không ngừng, như chú chim non

nhìn thấy bầu trời cao rộng, chỉ muốn xoải cánh tung bay cho thoả chí.

Nàng không có được khuôn mặt tuấn tú như Bích Tuyền, không thể cải nam

trang; nàng lại càng không có kỹ năng dịch dung cao như Hoài Niệm, không thể cải trang thành lão bà. Tuy nhiên Chân Duyên lại có một cái gọi là

trí thông minh loài người, nàng trực tiếp đem mặt mày bôi cho lem luốc,

chọn quần áo cũ rách quê mùa, là đã có thể biến thành một cô nương đen

đủi xấu xí.

Ở Tiết Châu có Đông hồ, Đông Hồ này lại thông với một nhánh của sông

Đinh Giang. Chân Duyên muốn đến Duyện Châu, cách nhanh nhất là cứ đi

theo thuyền xuôi dòng Đinh giang về phía nam, tỉnh nằm gần cửa biển Đinh nhất chính là Duyện Châu.

Công chúa cũng đã từng nhiều phen cùng hoàng tộc dạo thuyền trong hồ,

nhưng Chân Duyên lại chưa từng ngồi thuyền vận của dân chúng. Chiếc

thuyền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ lại có thể chở được nhiều

hàng đến ngạc nhiên. Con người bị nhồi nhét, lèn vào nhau chật cứng.

Người ta thậm chí còn ngồi đầy trên lối đi, đứng chật mũi thuyền và

tranh thủ tựa lan can thuyền làm chỗ nghỉ. Nàng nhìn thấy cảnh những bà

mẹ bế con nhỏ ngồi bên mạn thuyền mà lấy làm sợ hãi, “Nhỡ bà ta sảy tay, đánh rơi đứa bé thì sao?” Nàng kinh ngạc nhìn những ngường đàn ông leo

lên nóc thuyền câu cá, “Nhỡ ông ta mất thăng bằng, lộn đầu xuống nước

thì sao?” Đúng là càng đi xa càng được mở mang tầm mắt, cuộc sống của

dân chúng quả thật rất thú vị vô cùng.

Một bà cô ụt ịt ngồi sát chỗ Chân Duyên, ép nàng chật đến thở không

được. Chân Duyên vừa lên tiếng phản ứng, bà ta đã ngay lập tức mở miệng

mắng nàng cho té tát. Một ông chú không biết điều, mở giày