
giống như lời hắn từng tâm sự, Nghiêm
lão muốn hắn kế thừa gia nghiệp, nhưng kẻ này chỉ có hứng thú với việc
đèn sách, ba lần bốn lượt trốn nhà chạy đi thi khoa cử. Rốt cuộc lại
không đỗ đạt nên chẳng còn mặt mũi nào quay về, đành phải làm sư gia ở
Tiết Châu, chờ cơ hội để lên kinh ứng thí lần nữa. Tóm lại, hắn không có động cơ gây án để làm gì.
^_^
Nhìn bầu trời nắng xế, Chân Duyên quyết định tìm một khách điếm để nghỉ
chân. Bây giờ không còn sớm để mà đón thuyền đi ngược lại. Dù sao nàng
cũng đã quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi rồi mai sẽ tính tiếp.
Vừa dọn vào chỗ ngủ không lâu, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Chân Duyên
đi ra ngoài, muốn mắng chửi kẻ nào lại làm phiền mình lúc đêm hôm. Phía
bên kia là tiểu nhị của khách điếm, cùng ba vị khách lạ mặt. Một mệnh
phụ phốp phát và hai nha hoàn đang kiên nhẫn đứng chờ.
- Cô nương, xin hỏi có phải lúc chiều cô đến tìm Thừa Chí nhà chúng tôi không? - Mệnh phụ ngước mắt nhìn nàng trông đợi.Bọn họ khí thế xông vào phòng của Chân Duyên. Khi nàng còn chưa kịp hiểu
chuyện gì, mệnh phụ đã nắm tay Chân Duyên, nước mắt lưng tròng.
- Cô nương, cô biết tông tích của Thừa Chí hả? Nhi tử của ta hai năm trước bỏ nhà đi, mất tích tới bây giờ. Dù kiếm khắp nơi cũng
không tìm ra được. Cô nương chính là manh mối duy nhất cho đến nay mà ta biết được. Xin cô nương cho ta biết, cô đã gặp Thừa Chí ở đâu, lúc nào?
- Ờ ta ... Nàng lắp bắp phân vân không biết nói sao. “Tên sư gia này quả nhiên là bỏ nhà đi bụi. Có nên bán đứng hắn không?”
- ... Tiểu nữ gặp công tử mấy tháng trước ở Tiết Châu, đang
học thi cho khoa ứng thí năm sau. Huynh ấy thật tốt lắm, không có gì
phải lo lắng. Chỉ là Thừa Chí có nói quê mình ở Duyện Châu, tiểu nữ có
việc phải đi ngang, nên hiếu kỳ hỏi thăm xem có phải thật không ấy mà.Chân Duyên phải công nhận, nàng thật không giỏi nói xạo. Một câu lắp bắp đến mấy lần, lời lẽ còn lộn xộn đầy kẽ hở. Nhưng trong mắt Nghiêm phu nhân
thì tin tức này thật sự rất tốt. Bà cầm khăn tay chậm chậm lên mắt rồi
sau đó khóc oà lên.
Thừa Chí là con trai út trong nhà, được Nghiêm phu nhân yêu thương hết
mực. Hắn từ nhỏ sống trong sung sướng, không phải âu lo. Trên hiếu kinh
với trưởng bối, xung quanh hoà nhã với mọi người. Ai gặp đều khen, trẻ
già đều mến. Đây là Chân Duyên đã lượt đi bớt vài phần trong lời kể của
Nghiêm phu nhân. Bà cho rằng con trai cuả mình đúng là thần phật tái
thế, độc nhất vô nhị bảo bối, nam tử đệ nhất tốt đẹp trong toàn cõi Việt quốc. Chân Duyên lại nhớ đến cái gã mặt khó đăm đăm ở tri phủ Tiết
Châu, người gặp người sợ, thật bất đồng với lời kể của Nghiêm phu nhân.
Bà ta sau khi tâm sự chán chê thì mới từ biệt ra về. Chân Duyên bổng
nhiên cảm thấy ngờ ngợ bất an. Nàng thay dạ phục vào người rồi lên đường điều tra sự việc.
Ở Nghiêm phủ quả nhiên đang có một trận xào xáo. Nghiêm phu nhân làm
mình làm mẩy, náo loạn cả phủ. Bà trách mắng Nghiêm lão gia sao khi xưa
lại nóng nảy đuổi Thừa Chí đi như vậy, hắn thích thi khoa cử thì cứ để
hắn thi, sao lại giận đến mức bảo rằng muốn từ con. Một nháo, hai khóc,
ba đòi thắt cổ tự tử. Nghiêm lão gia đành phải thở dài, hứa hẹn sẽ cho
người lên kinh thành thuyết phục hắn trở về. Thích học thì cứ học, thích thi thì cứ thi, ông sẽ không khép hắn vào con đường buôn bán gì hết.
Chân Duyên thở dài, quay trở về khách điếm. Đã xác nhận được thân phận
Thừa Chí là hoàn toàn trong sạch, hơn nữa gia thế hiển hách, ở Duyện
Châu cha hắn có thể coi như phú hộ một vùng, Thừa Chí tính ra cũng là
một hào môn công tử. Động cơ hắn ẩn mình ở Tiết Châu cũng thật sự rõ
ràng, đó chính là ngân lượng, và một chỗ để yên ổn dùi mài kinh sử. Mạc
Thuỷ Linh là tân khoa trạng nguyên đương nhiệm, Thừa Chí đến làm môn hạ
dưới quyền y cũng là một việc hoàn toàn dễ hiểu. Sống gần chùa thì bụt
cũng thiêng hơn ấy mà.
^_^
Sáng sớm hôm sau, Chân Duyên trả phòng, rời Duyện Châu. Suy nghĩ cả đêm, nàng thấy mọi việc đều khớp với nhau rõ ràng. Nhưng có một thứ gì đó cứ lấn cấn, khiến Chân Duyên bất an không yên. Rốt cuộc là thứ gì, tại sao nàng không thể miêu tả rõ ràng được?
Nàng đứng bất động bên bến đò, lưỡng lự tần ngần. Suy tính lại từ việc
đầu tiên đến việc cuối cùng xảy ra ở Duyện Châu, cố nắm bắt manh mối mà
mình đã để vuột mất. Đột nhiên, một ý nghĩ sáng bừng lên trong đầu, Chân Duyên co giò chạy ngược về phía Nghiêm phủ. Điều bất thường đến từ phu
phụ Nghiêm gia. Một cặp lão gia, phu nhân thật có tướng phu thê trời
ban.
Người phú quý thường có tướng ngũ đoản. Đêm qua Chân Duyên đã từng núp
trên xà nhà Nghiêm gia mà xem một màn nháo loạn trong gia đình bọn họ.
Nghiêm lão gia, Nghiêm phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều đồng
dạng như đúc từ một khuôn. Hơi đậm người, dáng phốp pháp và chiều cao
khiêm tốn. Mặt chữ điền, mũi lân vô cùng sang trọng. Bốn người như một,
nếu có thêm một Thừa Chí đứng vào, ngay lập tức sẽ lẻ bầy ngay.
Tuy Thừa Chí đi lại hơi bất tiện, nhưng khi hắn đứng thẳng người, không
thua kém Lương Anh Tân là bao, có thể nói là còn cao hơn Mạc Thuỷ Linh
đến một cái đầu. Tuy luôn ủ dột