Old school Easter eggs.
Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325980

Bình chọn: 7.00/10/598 lượt.

ng. Trong tai chỉ còn vang lên một tiếng nói xa xăm từ trong cõi hư vô nào đó. Vang vọng và bi ai.

- Tên ta không phải là Thừa Chí. Ta là Lưu Quang ...Nhưng chưa kịp nghe hết câu, nàng đã bất tri bất giác ngã lăn ra.

Hắn nhanh tay đỡ lấy thân thể của nàng, tham lam hít lấy mùi hoa lan u

nhã trên mái tóc nàng. Cơ thể nhỏ bé, mềm mại ấy khiến hắn không nỡ

buông ra. Hắn cứ cố gắng níu kéo giây phút này, lâu chừng nào tốt chừng

nấy.

Phải chi hắn thật sự tên là Nghiêm Thừa Chí. Phải chi hắn chỉ là một tên thư sinh vô dụng, một gã sư gia quèn của cái tỉnh lẻ như thế này. Nhưng hắn sinh ra đời lại phải mang lấy cái họ Lưu Quang đáng nguyền rủa, lại bị bắt gánh một tránh nhiệm nặng nề mà dù không cam tâm cũng chẳng thể

vứt đi.

Thành Hoài Niệm, nàng là con gái của những kẻ đối địch. Định mệnh của

hai gia tộc, mối thù của đời trước sao lại đổ lên đầu họ thế này. Nhất

định đây là phần duyên nợ của họ. Nhưng chữ nợ lại nặng khôn cùng, đến

mức duyên tao ngộ cũng chẳng giúp ích được gì.

Hắn chỉnh sửa vị trí Hoài Niệm nằm lại trên lưng ngựa. Bàn tay khẽ vén

tóc nàng lên, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều kia lần

cuối. Hoài Niệm là một cô gái thiện lương, hắn không thể tiếp tục lợi

dụng nàng nữa. Thừa Chí đưa tay vỗ mông ngựa một phát, con vật của nha

môn quen đường cũ lửng thửng đi về. Hắn lặng im nhìn bóng người càng lúc càng xa khuất. Chia tay lần này, họ vĩnh viễn sẽ không thể gặp nhau.

Trong im lặng, những người áo đen lặng thầm nhảy khỏi bụi rậm. Họ quỳ phục trước mặt hắn, chấp tay cung kính hành lễ.

- Công tử, bọn thuộc hạ đã có mặt rồi.Hắn rời

mắt khỏi hình bóng người đã khuất sau màn đêm phía cuối con đường. Thừa

Chí quyết liệt quay đi, giọng nói đột nhiên biến thành âm lãnh vô tình.

- Chúng ta đi thôi. Nhã Muội bị giam giữ nơi đây không biết ngày, không biết tháng. Đã bao

nhiêu lâu cứ ở mãi trong phòng, nửa bước cũng không được đi ra ngoài.

Tuy chẳng phải lao phòng hôi hám đầy chuột bọ, nhưng bị nhốt trong chiếc lồng cao mãi tận đỉnh non như thế này thì càng đau khổ hơn.

Đau khổ khi cánh cửa mở toan có thể nhìn ra bầu trời cao vời vợi, vách

đá dựng đứng như bức tường, mây ở dưới chân phủ kín không thấy mặt đất

đâu. Hễ có hy vọng thì người ta mới thất vọng. Nhìn thấy bầu trời lồng

lộng, nàng chỉ muốn hoá thân thành chim cất cánh bay đi. Đó chính là nỗi đau khi nàng tuyệt vọng biết con người không thể mọc cánh được. Đối với tự do trước mắt ngày ngày chỉ càng gặm nát trái tim nàng thêm.

Nhã Muội biết nhị tỷ Chân Duyên của nàng cũng đang bị giam giữ gần đó.

Kể từ ngày đầu tiên, họ có trao đổi một chút thông tin, thì nhị tỷ đã bị lôi đi đến nơi khác. Không biết đám Lưu Gia phái này có âm mưu gì, chỉ

nhốt họ trong phòng, cho ăn đầy đủ mà không có yêu sách khác.

Chỉ tức hận là Nhã Muội biết kẻ ẩn nấp ở Tiết Châu đang có ý đồ xấu xa,

nhưng bây giờ nàng lại không thể báo cho mọi người biết để mà cẩn thận

đề phòng hắn.

Đột nhiên, từ đằng xa bóng chim ưng xoải cánh ung dung lao tới. Vị vua

của bầu trời chẳng hiểu sao lại bạo dạng đến đậu bên cửa sổ phòng của

nàng. Chiếc mỏ oai vệ ngoác ra kêu lên từng tiếng. Nhã Muội rục rịch đến gần, không hiểu ý định của con chim này là gì.

“Một con chim đưa thư?” Nhã Muội giật mình đánh thót một cái. Là chim đưa thư của Lưu Gia phái đi lạc đến phòng nàng sao?

Con chim lại ngoác miệng ra kêu quác lên nhắc nhở. Nhã Muội e dè gỡ lấy

thư trên chân nó, cẩn thận đề phòng nếu đột nhiên nó quay qua tấn công

mình.

Hoàn toàn bình yên.

Nhã Muội hào hứng, như vừa hoàn thành xong một kỳ công cỡ lớn. Nàng vạch vội bức thư ra, kinh ngạc nhìn những dòng chữ kia.

“Lâm tiểu thư, không muốn chết thì mau ghi lại chỗ mình đang ở.”

Ở bên dưới vẽ hình chiếc quạt, cùng chữ Kim viết theo dạng dấu triện.

Không phải thư của bọn Lưu Gia phái mà là thư tìm đích danh nàng. Nhã

Muội bần thần nhìn trân trân tờ giấy, không thể tin vào mắt mình nữa.

Con chim lại kêu quang quác, hai cánh bung ra xếp vào đầy vẻ nôn nóng.

Nó đang hối nàng mau trả lời thư, để nó kịp trở về cho buổi ăn chiều.

Dù sao nàng cũng đang bị nhốt trong tay phản tặc không rõ sống chết thế

nào, giờ phút này Nhã Muội còn có gì để mà e với ngại. Nàng lật phía sau tờ giấy, cắn tay mình lấy máu để viết thư trả lời.

“Trong tay Lưu Gia phái, bị nhốt trên đỉnh Thất sơn. Mau đến nha môn Tiết Châu báo rằng Nghiêm sư gia là nội gián.”

Sau đó, Nhã muội hăm hở cuộn bức thư lại, nhét vào ống tre trên chân con vật. Nó quác lên một tiếng chần chờ, rồi cứ mãi nhìn nàng chằm chằm.

Nhã Muội cũng nghiêng đầu nhìn nó đầy thắc mắc. Nãy giờ nó nôn nóng hối

nàng trả lời, bây giờ có thư rồi sao chẳng chịu rời đi.

Thế rồi Nhã Muội ồ lên một tiếng, đi đến bàn ngắt miếng bánh bao đưa cho chim ưng. Rõ là chủ tớ rặt một lũ keo kiết, nhờ chuyển thư thì phải trả tiền công. Con chim ưng nhìn nàng, sau đó lại nhìn miếng bánh bao cứng

ngắc khô queo. Nó quác lên một tiếng thất vọng rồi quay đầu bay đi mất.

Nhã Muội đứng chết trân bên khung cửa sổ. Con chim vừa rồi, nó đang kinh bỉ nàng mạt rệp không có đồ ăn ngon. “