
gì cả. Kỳ Hưng không để tâm đến dung mạo nàng, lại càng
không đếm xỉa đến bổn mạng trấn gia cầu an của nàng. Người có bản lĩnh
cãi đến bất phân thắng bại với Nhã Muội, cũng chỉ có mình y.
Có lẽ do bị giam lâu ngày nên nàng giống cánh đồng khô khát nước, cứ tự
động cho rằng Kỳ Hưng là bạn tâm giao tri kỷ duy nhất trên đời. Việc mỗi ngày mà nàng làm, cũng chỉ có ăn, ngủ và trông chờ tin. Mấy ngày trước, trong nội bộ Lưu Gia phái dường như đã xảy ra sự kiện gì trọng đại lắm. Nhã Muội núp trong phòng, nghe được hô hoán, đánh nhau rõ to.
Tuy rất muốn viết thư báo lại cho Kỳ Hưng, nhưng con chim tham ăn kia
không thấy ghé. Đã bốn ngày liên tục, việc trao đổi tin tức hai bên bị
gián đoạn rồi. Nhã Muội có một thói quen mới, chính là ngồi ngay cửa,
rình hai tên cai ngục nói chuyện. Ơn trời phù hộ, hai tên này chắc là bà tám và ông chín đầu thai.
Nhờ có đám nhiều chuyện, nàng ít nhất cũng nắm được vài phần tin tức.
Chỗ biệt giam này, chắc chắn là tổng đàn của Lưu Gia phái không sai. Tuy nhiên, tổng đàn chỉ có một số nhân lực làm việc trông coi lặt vặt, còn
những vị quan trọng trong tổ chức, đa phần đều bôn ba bên ngoài hết rồi.
Ở Việt quốc, khắp đại giang nam bắc đều có chân rết của Lưu Gia phái.
Những người mù quáng tin vào cựu triều, không có mấy vạn cũng đến vài
ngàn người. Trong số đó, ly khai với triều đình, trực tiếp làm thảo khấu cũng có; giả vờ thần phục, âm thầm đấu tranh cũng có.
Năm Khai Nguyên thứ bảy, sự kiện kết thúc chiến loạn ‘Tam vương ngũ sứ’
là Lưu Quang Hồng Cảnh bị Quách tướng quân bêu đầu tại bờ sông Hàn.
“Kiến hàn tất vong” đã trở thành quẻ bói hung sát nổi tiếng trong sách
Giải Dịch. Tuy hoàng tộc họ Lưu đa phần đều đã bị diệt trong chiến
tranh, một số khác đã bị lưu đày biệt xứ, nhưng kẻ thừa kế nguy hiểm
nhất, thái tử Lưu Quang Cảnh Hào lại thành công đào thoát.
Cảnh Hào tuy thua nhưng bất phục, vẫn kiên trì thành lập Lưu Gia phái,
muốn phá hoại, lật đổ triều đình họ Hàn. Bây giờ không ai rõ hiện thái
tử Cảnh Hào đang ở phương nào. Những người thấp kém như bọn lính canh
cũng chỉ biết người đứng đầu Lưu Gia phái hiện nay chính là hậu duệ của
Cảnh Hào, Lưu Quang Trường Thanh.
Ngoại trừ được Cảnh Hào chỉ định là kẻ thừa kế của mình, không ai rõ
xuất thân cũng như diện mạo của Trường Thanh. Bị truy đuổi gắt gao mấy
chục năm như vậy, mà Cảnh Hào cũng có thể sống tốt, chứng tỏ trình độ
lẫn trốn cũng như tính cảnh giác cũa lão tốt chừng nào. Ngay cả việc
người thừa kế của lão được sinh ra lúc nào, nuôi lớn ở đâu, cũng là điều tuyệt đối bí mật. Chỉ biết được rằng khi Trường Thanh xuất hiện thì đã
có hình dạng mặt nạ bạc, áo choàng lông thú như bây giờ.
Hai năm nay, tên Lưu Gia mới này không ngừng bành trướng thế lực, xây
dựng lực lượng. Thậm chí y còn phô trương hơn thời kỳ Cảnh Hào ngày xưa, rầm rộ chiêu mộ nghĩa sĩ, mạo hiểm thành lập số lượng lớn căn cứ mới,
đi thuyết phục các cựu sĩ đầu nạp Lưu Gia ...
Tổ chức bí mật ở Thất sơn là quân chủ lực, thảo khấu ở Đào Viên là quân
tinh luyện. Tuy mấy ngày trước Đào Viên từng bị truy quét qua, nhưng nhờ tin mật báo, đã thành công di dời phần lớn nhân lực về Thất sơn. Thành
công của việc này, phần lớn đều nhờ tin tức từ vị cán bộ cao cấp đang ẩn mình ở Tiết Châu. Tuy thân là Lưu Gia phái, nhưng vẫn có thể thâm nhập
vào quan phủ làm việc, cũng đủ thấy đây là một người không hề tầm
thường.
Lại nghe nói Lưu Quang Trường Thanh vừa trở về Cấm sơn. Tuy nơi đây là
tổng đàn của y, nhưng Trường Thanh chưa bao giờ đến nhiều lần như tháng
này. Thông thường, mỗi năm Trường Thanh chỉ ghé qua Cấm sơn độ ba bốn
lần. Nhưng thời gian gần đây, chỉ cách có mấy ngày, y đã đi về Cấm sơn
tổng cộng ba lần, khi nào cũng mang theo tù binh đặc biệt.
Trước mắt, dường như y còn dự định cư ngụ ở đây dài lâu, không có ý định rời đi nữa. Không biết Lưu Gia có mưu mô gì, nhưng xem chừng có sự kiện lớn sắp xảy ra.
Nhã Muội nghe lỏm được mỗi thứ một chút, ráp đầu, ráp đuôi lại cũng đoán được chủ mưu mọi việc đang ở Cấm sơn. Đại quân cứu viện đang âm thầm
tiếp cận, phen này công việc giải cứu xem ra càng hung hiểm hơn nhiều.
Tuy nhiên, việc may mắn hơn là lãnh tụ cao cấp của loạn đảng cũng có
mặt. Phen này tung lưới tóm gọn một mẻ, chặt ngay đầu rắn, thì Lưu Gia
phái có còn là cái thá gì.
Có tiếng chim mổ mổ vào khung cửa thật đúng lúc. Nhã Muội hứng chí chạy
ra, nôn nóng muốn báo tin này cho Kỳ Hưng. Sống được gần hai mươi năm,
lần đầu tiên nàng có cảm giác thành tựu đến như vậy.
^_^
Lưu Quang Trường Thanh nâng tách trà, uống vào dòng nước ấm áp, thơm
lừng mùi thảo dược. Y luôn ghét đỉnh núi này vì cái không khí lạnh lẽo
thê lương. Lần nào đến, y cũng bị phong hàn nhập thân khiến bản thân bị
bệnh. Sức khoẻ vốn không tốt, nên chỉ cần một cơn gió chướng thoảng qua
cũng có thể hạ gục y.
Tiếng la hét trong phòng thẩm vấn vẫn chưa kết thúc. Phiá sau song sắt
là cảnh rút móng lột da đẫm máu ghê rợn. Người bị trói trên cột là lão
già lúc trước từng được gọi là ngự y trong Lưu Gia phái. Thì ra từ lâu
lão đã là phản bội tổ chức, bí