
úc động, nhìn ba Lâm tóc mai đã trắng, đầu óc hồi tưởng lại, tất cả đều là lúc ông ấy vì tiền đồ của anh khổ não nghiêm nghị, anh xoay lưng lại với ba Lâm, giọng nói phai nhạt: "Tôi không chịu nổi lời xin lỗi của ông, tôi nói rồi tôi trở lại chỉ là có lời muốn nói, cũng không phải nhắc lại chuyện xưa để có được cái gì."
Nếu như muốn trả thù Lâm gia, ngay từ lúc năm năm trước khi anh có năng lực trả thù, tại sao không có trả thù? Chỉ có trong lòng anh rõ ràng nhất, cô rời đi, phá hủy tất cả ý chí chiến đấu của anh.
Mẹ Lâm vội vàng đỡ Ba Lâm, ông lộ vẻ xúc động mà nói: "Ý của con là. . . . . . Là tha thứ cho ta?"
"Không có gì là tha thứ hay không tha thứ?" Cười khẽ, Thiệu Diên không để cho bọn họ nhìn thấy đáy mắt mềm mại của mình, trong đầu hiện lên gương mặt ưu nhã nở nụ cười cùng một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khác, bọn họ đã trả lại cho anh nhiều hơn, giống như là lầm bầm lầu bầu: "Tôi khuất phục thực tế ấm áp."
"Cái gì?"
Lần nữa trở lại thực tế, khi Thiệu Diên xoay người đối mặt ba Lâm và mẹ Lâm, đã không có quá nhiều tâm tình: "Những chuyện này, xin không cần nói cho Tử Huân."
"Nhưng. . . . . ."
"Ta hiểu rồi." Cướp lời mẹ Lâm, ba Lâm nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc nó thật tốt, nó rất thích con."
"Ừ." Đáp lại, anh không muốn đi hỏi hai người này cái vấn đề là lúc nào thì phát hiện chuyện của anh và Tử Huân, trong lòng mọi người biết rất rõ.
Xoay người rời đi, dừng lại, Thiệu Diên nói: "Lần sau ta sẽ dẫn Tử Huân và con gái cùng nhau trở về . . . . . . Ba, mẹ."
Cha mẹ Lâm gia khiếp sợ, sau khi Thiệu Diên rời đi hồi lâu, mới liếc mắt nhìn nhau, nó cư nhiên lại gọi như vậy!
Mẹ Lâm vừa khóc hỏi: "Tại sao không nói cho nó, Tử Huân đã trở lại rồi, thật ra thì cái gì Tử Huân cũng biết."
Ba Lâm an ủi ôm mẹ Lâm: "Nếu Tử Huân không nói cho nó trong lòng tự nhiên có suy nghĩ của mình, mà nó không muốn nói cho Tử Huân, cũng là sợ lúc Tử Huân đối mặt nó sẽ có quá nhiều tâm tình, chuyện đời trước cứ như thế trôi qua đi, chúng ta chỉ hi vọng, bọn họ không cần hành hạ lẫn nhau nữa."
Rời khỏi Lâm gia, không còn là đau đớn kịch liệt năm đó, trong lòng anh giống như là có một tảng đá to rốt cuộc đã rơi xuống đất, hít vào, tất cả đều là mùi thơm ngọt ngào.
Chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, thấy số điện thoại hiển thị, không tự chủ nâng lên khóe môi.
"Alo."
"Thiệu Diên! Ngươi chết ở nơi nào, không phải đã nói là phải thay thuốc sao? Tại sao muốn chạy loạn?"
Đối mặt với một tiếng bạo rống không lịch sự, anh chỉ là cười khẽ, không nói gì.
"Anh đừng cho là anh không nói lời nào là được, chiêu này không dùng được, em hạn cho anh mười phút về đến nhà, nếu không em liền. . . . . ."
Nghe bên kia không ngừng líu ríu, anh lắc đầu một cái, thế nào chưa bao giờ biết, người phụ nữ này còn có thể om sòm thành ra như vậy, chẳng lẽ chính cô đã tiến hóa rồi hả ?
Hỏng bét! Anh cũng không thích loại hình phụ nữ này.
"Anh nhớ em lắm."
Giọng nói êm ái bay ra, bên kia tiếng hô nhất thời biến thành thì thầm tự nói, mồm miệng không rõ.
Vậy mà anh lại nghe được mấy chữ. "Em cũng thế. . . . . ."
Sáng sớm ánh mắt rơi vào bên cạnh, anh cúi người, ở phần lưng trơn bóng của cô in lên nụ hôn tinh tế, như bị quấy nhiễu trong giấc mộng nhẹ nhàng lật người, nói thầm: "Đừng làm rộn."
Làm rộn? anh bất mãn, hôn từ từ trượt xuống, đi hướng giải đất nguy hiểm.
Cô khẽ run thanh tỉnh, đẩy đầu của anh: "Không được, Nghiên Nghiên ở sát vách."
"Em quên, ngày hôm qua đến vườn trẻ có hoạt động ngoài trời, hai ngày một đêm."
Cô gõ gõ đầu mệt mỏi trướng đau, thật sự là cô quên, chỉ là điều này có thể trách cô sao? Không phải người đàn ông này náo loạn cô cả đêm, cô mới sẽ không túng dục quá độ thành người vô dụng!
Lần nữa nằm xuống, Lâm Tử Huân lại bị một mùi cỏ Lavender ập vào mũi hù sợ, thần kinh đột ngột nhảy lên, cô trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn đầu giường, phát hiện nguồn gốc mùi thơm.
Một lọ tinh dầu Lavender tinh xảo khéo léo được đặt ở đó, cô vô cùng quen thuộc, những loại tinh dầu Lavender này chỉ có ở cửa hàng chuyên môn đặc chế của nước Pháp mới có thể mua được, cô đã từng cơ hồ phục vụ quên mình để đổi lấy qua một chai đưa cho anh làm quà tặng sinh nhật, thế nhưng anh lại chê cười bỏ qua quà tặng, làm bể chai thủy tinh, nói gần anh kết quả chính là như vậy .
Cô đau lòng len lén trốn khóc cả đêm, anh rõ ràng biết, nhưng một chút cũng không quan tâm.
Lâm Tử Huân vươn người lên, tay run run cầm từng chai tinh dầu một lên nhìn, mỗi thân bình màu tím đều có hàng tiếng Pháp không giống nhau.
Một chai viết: trái tim của anh cần tình yêu của em.
Một chai là: anh yêu em, không chỉ có bởi vì em chính là em, cũng bởi vì thời điểm mỗi khi chúng ta đi chung với nhau thì anh tìm được chính mình.
Còn có một bình ghi là: yêu là kết nối hai trái tim phù hợp với nhau.
Cuối cùng một chai lại là. . . . . . Có thể yêu anh hay không. . . . . .
Nắm chặt bình tinh dầu cuối cùng, Lâm Tử Huân cắn môi liều mạng, đây là bình thảo dược mà năm đó cô đưa cho anh trên đó có khắc chữ Vũ, loại tinh dầu Lavender này mỗi một loại chỉ có một bình duy nhất,