
cảm thấy rất vui vẻ!”
Ông Thôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, thả chiếc roi mây trong tay ra.
“Mau đứng dậy đi.” Mẹ nhỏ và Nhược Hàm cùng nhau chạy đến đỡ lấy Hải Kỳ đứng dậy.
Hải Kỳ giật mình mới nhận ra mình bị thương, đau đến méo miệng.
“Tháng sau nhé, tháng sau cha sẽ tổ chức hôn lễ cho các con, hôm nay cha đi
chọn ngày tốt trước đã! Con dâu à, tháng sau được không? Mặc dù thời
gian vội vàng nhưng cha hứa sẽ tổ chức đám cưới thật long trọng.” Ông
Thôi hưng phấn đứng dậy.
“Cha….” Ánh mắt Hải Kỳ có chút do
dự, dĩ nhiên trong tình thế này anh không thấy kinh ngạc, anh chỉ cảm
thấy hình như tôi không có lo lắng gì.
“Vâng, bác trai, làm đơn giản một chút là được rồi.” Tôi mỉm cười đồng ý.
Quên đi tất cả trong quá khứ… quên đi tất cả nỗi đau thương, hãy để cho tình yêu tan thành mây khói…..Mọi thứ đều quên hết đi ….Chấp nhận lấy người
đàn ông này, là từ nay về sau tôi sẽ dành hết mọi yêu thương cho chồng
của mình.
Kiên quyết của tôi rốt cuộc đã thuyết phục được Hải Kỳ, anh nhếch môi nhìn tôi nở một nụ cười.
……
“Không cần phải gánh trách nhiệm!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng
nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không phù hợp với bầu không khí đang vui sướng nơi đây.
Tôi chấn động xoay người lại thì nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Bắc Bắc đã che kín tơ máu.
Đồng thời tôi cũng phát hiện Nhược Hàm đứng ở một bên không nói một lời chúc phúc nào, chỉ lo lắng nhìn chăm chú vào chúng tôi. “Không cần phải gánh trách nhiệm!” Bắc Bắc lặp lại lời mình nói một lần
nữa, đôi mắt đã che kín tơ máu nhìn chằm chằm không nháy mắt vào tôi.
Trong ánh mắt của anh chứa đầy tổn thương, đau đớn.
Trái tim của tôi trào lên một cơn đau không thể gọi tên.
“Dịch Bắc, ý của cháu là gì?” Ông Thôi ngạc nhiên hỏi.
“Bây giờ đã là thế kỷ 21, đàn ông và đàn bà có xảy ra chuyện tình một đêm
cũng là bình thường, có gì phải gọi là gánh trách nhiệm?” Ngữ khí của
anh vẫn rất dễ nghe, một loại dễ nghe cố ý.
Ông Thôi thở
một hơi lạnh toát, khó tin nhìn chằm chằm Bắc Bắc, giống như không thể
nào tin người vừa mới nói những lời kia xuất phát từ miệng của một người tuổi trẻ mà ông rất thưởng thức.
Mặc kệ ông Thôi đang biểu hiện sự ngạc nhiên tột độ ra sao, anh chậm rãi bước đến bên cạnh kéo
tay tôi, vô cùng mệt mỏi nói. “Y Y, chúng ta về nhà đi.”
“Anh trai, đêm qua em….” Nhìn thấy anh vì tìm tôi mà cả một đêm không ngủ,
lời nói nghẹn lại trong cuống họng, muốn nói mà thốt không ra lời.
“Đừng nói nữa.” Anh nhẹ giọng ngăn tôi lại. “Xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần em trở về là tốt rồi!”
Vì sao tôi lại cảm thấy chua xót như thế này?
“Dịch Bắc này, có chuyện gì mà mọi người không thể đem ra bàn bạc với nhau
hả? Có phải cháu cảm thấy bất mãn chuyện Hải Kỳ đã từng kết hôn qua, nên không muốn gả em gái ra ngoài? Nếu là chuyện này, Thôi gia có thể giải
thích mà…..” Ông Thôi nóng nảy
“Bác trai, không cần phải
bàn bạc chuyện gì cả, Y Y không gả cho Hải Kỳ được.” Giọng của Bắc Bắc
không kích động nhưng rất lạnh lẽo.
“Dịch Bắc, chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút không?” Hải Kỳ nhíu mày nói.
“Không có gì để nói chuyện cả.” Bắc Bắc xoay người kéo tôi chuẩn bị rời đi.
Bước chân của tôi đông cứng lại không thể bước đi theo anh.
“Dịch Bắc, tại sao không có chuyện gì để bàn bạc chứ? Có thể trong bụng em gái của cháu đã có con của Hải Kỳ nhà bác rồi!”
Nghe ông Thôi nói xong, tay Bắc Bắc đang kéo tôi bỗng nhiên lạnh ngắc cứng
đờ, một lúc lâu sau anh mới khó khăn nói ra. “Nếu thật sự Y Y đã mang
thai, cháu tình nguyện nuôi nấng đứa bé ấy khôn lớn…”
Ông
Thôi nghe vậy vừa tức giận vừa vội vàng nói. “Tại sao cháu có thể cố
chấp như vậy? Thôi gia và Trầm gia hoàn cảnh tốt xấu ra sao cũng là
ngang hàng mà! Huống chi, Hải Kỳ nhà bác có thể chịu được như vậy sao?
Từ nhỏ Hải Kỳ đã là một đứa bé có bờ vai che chở tốt, nó nhất định sẽ
đối xử tử tế với em gái cháu! Nó thật vất vả mới thích người khác một
lần nữa. Dịch Bắc, cháu không thể tác thành cho hai đứa nó sao?”
Lời nói cuối cùng của ông Thôi đã mang hàm xúc khẩn cầu thấy rõ.
“Cha! Xin cha đừng nói nữa!” Hải Kỳ luôn nhẫn nhịn tốt cũng bắt đầu nổi nóng. Anh nhìn thẳng vào mắt của Bắc Bắc hỏi. “Dịch Bắc, cậu rốt cuộc là bất
mãn tôi chỗ nào? Tôi luôn tự nhận chúng ta dù không phải thâm giao nhưng cũng là bạn bè! Tôi muốn cưới Y Y, cậu nhất định phải làm như vậy sao?”
Đôi mắt của Bắc Bắc lúc này rất lạnh lùng, ngữ khí rất lạnh lẽo, cũng chưa
bị ảnh hưởng bởi lời nói tức giận của Hải Kỳ. “Hải Kỳ, tôi từng thật sự
cảm kích anh ở mỗi giai đoạn khó khăn đã giúp đỡ tôi, trong lòng tôi
cũng thật tình xem anh là một người bạn tốt. Nhưng Y Y không thể gả cho
anh, bởi vì cô ấy không phải là em….”
“Anh trai, đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời của Bắc Bắc, trong lúc tay anh đã thả lỏng ra, tôi nhẹ nhàng rời tay mình khỏi tay anh.
Tôi cúi đầu, hạ mắt xuống làm vẻ mặt phức tạp không thể để cho người khác
nhìn thấu lòng mình. “Anh trai, Hải Kỳ, hai người đừng tranh cãi nữa….Em đã 24 tuổi rồi, có đủ bản lĩnh để gánh vác trách nhiệm cuộc đời mình.”
Nói ra