
đem cho anh rất nhiều phiền toái rồi.” Tôi ngại ngùng ngồi
dậy, anh đã nhanh chóng cầm một cái gối bỏ sau lưng cho tôi dựa vào.
Hôm qua uống say tôi có làm ầm ĩ cả lên, tuy nhiên không phải là tôi không
nhớ gì cả chỉ là ký ức còn mơ hồ quá mới mẻ. Có anh săn sóc lo lắng làm
cho lòng của tôi thấy ấm áp.
“Không có việc gì đâu, uống say làm loạn lên đều là chuyện bình thường.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ, sợ khiến cho tôi thêm xấu hổ.
Tôi giơ tay xốc chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt, thì kinh ngạc phát hiện ra
ngón tay giữa của mình bị băng lại to như cái chân voi rất giống như bị
thương nặng. Tôi chỉ còn nhớ trước khi đi đến khách sạn, Hải Kỳ và tôi
mua quần áo mới, tôi vừa đi vừa làm ầm ĩ, sau đó tôi cũng thay được quần áo sạch vào…..Còn tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?
“Em bị thương à?” Tại sao trong đầu không nhớ gì cả? Chảy máu cũng không thấy đau
Hải Kỳ không hiểu ý nên nói. “Trước khi em ngủ, anh sợ em đụng vào vết
thương nên giúp em băng bó lại nhưng em cứ quậy ầm cả lên…. Cho nên anh
chỉ đem băng gạc bó lại như vậy.”
Tôi phì cười, anh vừa nói xong tôi đã đứng dậy nhìn anh hét lên. “Ăn cướp! Không được lấy nhẫn của tôi!”
Sau đó còn còn giả bộ quăng đến cho anh một bàn tay. Tôi cất tiếng cười ha
ha, tiếng cười của tôi cũng làm cho Hải Kỳ nở nụ cười thoải mái.
“Ăn bữa sáng đi rồi chúng ta đi về nhà. Cả đêm hôm qua em không về, khẳng định gia đình em sẽ lo lắng lắm đấy!”
Hải Kỳ nhận bát cháo từ nhân viên phục vụ, khi thanh toán tiền cũng thuận
tiện mở lại máy điện thoại di động. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong,
tôi vui vui vẻ vẻ ngồi xuống cùng anh ăn chén cháo.
Tôi tháo chiếc băng gạc ra nhưng vẫn đeo chiếc nhẫn bằng nắp bia. Anh nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Anh muốn nói đêm qua chỉ vì dỗ dành em nín khóc mà cầu hôn, thì không có ý
nghĩa gì phải không?” Tôi cười đùa nhướng mắt, thay anh nói ra lời muốn
nói.
Anh im lặng.
“Làm ơn đi, yên tâm nào! Em
không có mê trai như vậy đâu! Sau khi hết cơn say, em sẽ tự động quên đi chuyện này.” Nghĩ lại hành động đêm qua của mình, tôi vừa khóc vừa làm
ầm lên, quả thật xấu hổ quá. Cảnh tượng đó tuyệt đối rất giống với tiết
mục “ép người nghe hát”!
Nhưng không biết vì sao tôi vẫn không tháo chiếc nhẫn này xuống. Có lẽ ở trong lòng tôi, nó như một giấc mơ yên ổn và
“Đêm qua em uống thật say.” Rốt cuộc Hải Kỳ cũng mỉm cười nhẹ nhàng nói
tiếp. “Nhưng anh không có say, cho nên cầu hôn với em là sự thật.”
“Á!” Tôi mở miệng thật lớn, một cử chỉ phản ứng quá bất ngờ.
“Chờ em hoàn toàn tỉnh rượu, hiểu rõ rồi thì cho anh một câu trả lời thuyết
phục nhé.” Anh nhún nhún vai, kiên trì chờ câu trả lời tỉnh táo của tôi.
“Vâng!” Tôi cúi đầu, cầm lấy cái thìa khuấy vào chén cháo trong tâm trạng rối
loạn. Quả thật tôi sợ hãi mình không thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Bầu không khí đang trầm mặc thì tiếng chuông điện thoại của Hải Kỳ vang
lên, vừa mới nhấn nút trả lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng
nói lo lắng của Nhược Hàm. “Anh trai à, anh đi đâu vậy?”
Điện thoại của Hải Kỳ phát ra tiếng động lớn, mà trong phòng khách sạn lại
rất im lặng, cho nên hai người đối thoại với nhau tôi đều nghe rõ.
“Anh ở khách sạn XX, đang chuẩn bị đi về nhà.”
“Khách sạn XX? Anh ở cùng với Y Y?” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng kêu kinh hãi, rồi tiếng Nhược Ham gọi tên của Bắc Bắc.
Hải Kỳ im lặng không có phủ nhận.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói Nhược Hàm lầu đầu tiên mất bình tĩnh.
“Anh trai! Hai người làm sao có thể…..! Đêm qua Dịch Bắc tìm Y Y gấp đến độ sắp điên rồi, em chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy! Anh trai à, anh
mau về đi, nửa đêm hôm qua cha và mẹ nhỏ ở bên Pháp mới trở về. Còn Dịch Bắc đã lại nhà chúng ta lật cửa từng phòng từng phòng một tìm người.
Cha đang tức giận anh lắm, anh nên cẩn thận một chút đi….”
Hải Kỳ cúp điện thoại và nhìn tôi đăm chiêu.
Bắc Bắc đến nhà của anh tìm người? Đây là phong cách làm việc của Bắc Bắc
sao? Nếu nói là Y Đằng Diệu thì tôi còn có thể tin tưởng một chút.
“Em về nhà trước đi, anh cũng phải về nhà xem sao đã.” Hải Kỳ lập tức ra quyết định thật nhanh.
“Em và anh cùng đi về nhà anh thử xem.” Tôi không chút do dự muốn đi theo anh.
“Không! Em về nhà trước đi.” Anh kiên trì lập lại.
“Không cần!” Tính quật cường của tôi trỗi dậy.
“Em về nhà trước đi.” Không biết tại sao anh không muốn tôi đi đến nhà anh
lúc này. Không phải cha mẹ anh bên Pháp bay về để gặp mặt bạn gái của
con trai mình sao?
“Anh trai em có thể còn ở nhà anh, em
muốn đi qua đó trước!” Ảo não đứng dậy, tôi cũng cảm giác được thái độ
của Hải Kỳ có chút khác thường.
“……..”
♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……
Tôi và Hải Kỳ vừa bước vào đến cửa biệt thự nhà thì tiếng rống giận vang từ phòng khách truyền tới. “Thôi Hải Kỳ, con bước vào đây cho cha!”
Nhược Hàm đã chạy từ bên trong thật nhanh ra ngoài giữ chặt lấy chúng tôi, hỏi. “Dịch Bắc tìm hai người đó, có gặp nhau chưa?”
Thấy chúng tôi lắc đầu, cô ấy liếc mắt một cái liền kinh hãi nói. “Anh trai
ơi! Thảm rồi! Cha đi lấy gia pháp ra rồi! Em không nên gọi anh trở về
lúc n