
đến trước mặt Hải Kỳ cúi đầu thật sâu, khóc không thành tiếng.
“Em xin lỗi…..”
Toàn bộ thế giới của tôi đều điên đảo, cảm xúc đã rơi vào khe núi giãy dụa cũng không thoát ra được.….
“Không sao cả…..chúng ta có thể đổi sang ngày khác…..”
Nghe Hải Kỳ khó khăn nói ra những lời này xong, thế giới của tôi cũng không tiếp nhận được thêm một tiếng động nào nữa.
Đờ đẫn cởi áo cưới, đờ đẫn không nhìn qua vẻ mặt im lặng của Hải Kỳ, đờ
đẫn để Hải Kỳ đưa về nhà, đờ đẫn mở cửa xuống xe, đờ đần không thể chào
hỏi bất kỳ kẻ nào, đờ đẫn lên lầu, đờ đẫn ngửa đầu, đờ đẫn nhìn qua nóc
nhà bằng kính nhìn sao trên trời…
Trời hôm nay không có sao…..Tôi thật khờ khạo, bây giờ chỉ mới là buổi chiều làm sao có thể có sao?
Nhưng vì sao tôi không nhìn thấy ánh mặt trời?
Trời âm u, ánh mắt của tôi muốn chớp cũng không chớp được…Bầu trời quả nhiên thật sự nổi lên gió lớn, những giọt mưa phùn nhẹ từ từ rơi xuống, sau
đó là tiếng lộp độp của mưa to. Từng giọt từng giọt nước mưa rơi trên
mái nhà bằng thuỷ tinh như muốn khóc gào cùng tôi…
Tôi chôn đầu vào trong đầu gối, rốt cuộc bật lên tiếng khóc lớn.
“Tương lai chúng ta không cách nào có hạnh phúc sao?” Bốn năm trước anh đã khổ sở hỏi tôi như vậy, sau đó bình tĩnh thừa nhận, anh đã phản bội t
“Trầm Dịch Bắc! Anh là một người thật ngu ngốc!” Tôi ngửa đầu khóc lớn hét lên.
“Thật ngu ngốc!”
“Quá mức ngu ngốc!”
Tôi ngã trên sàn nhà lạnh như đá khóc nức nở, tiếng nói của tôi như tiếng
tự khiển trách lại như tiếng của lời sám hối. “Em không cần anh bảo vệ
em như vậy! Em không cần mà…..Tại sao không nói sự thật với em? Tại
sao?……”
“Em mang thai đứa con của người khác, em thật không hay ho gì! Em thật không hiểu biết gì ! Anh là người ngu ngốc! Anh thật ngu ngốc mà! Vì sao phải chịu tiếng xấu xa thay cho kẻ khác…..”
“Anh có biết, em từng…từng hận anh biết bao nhiêu không?…..”
“Trầm Dịch Bắc….Anh là một đứa ngốc sao?…..”
Không có cách nào tìm bất kì ai để an ủi mình…. tôi là người cô độc….cho tới bây giờ, những lúc thương tâm đều cô đơn một mình….
Cô đơn…thật quá cô đơn!!!
Không biết khóc đến bao lâu…rất lâu cho đến khi toàn bộ căn phòng đều biến
thành một màu đen, tôi đặt mình trong bóng tối lạnh lẽo không ngừng run
rẩy…
Đột nhiên một tiếng “cách” vang lên, có tiếng người mở cánh cửa ở dưới lầu…sau đó có tiếng g
“Y Y ơi!” Tiếng gọi trong treo vang lớn lên, xua tan màn đen tối yên tĩnh của căn nhà…
Giống như tia nắng sớm nhất của buổi bình minh, chiếu sáng cả quả địa cầu….
Màn đêm lập tức biến mất…..Tiết trời ấm áp lại… Tôi gạt thật nhanh những giọt nước mắt trên má, cố gắng mỉm cười.
Cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Bước chân trầm ồn bước từng bước lên cầu thang rồi dừng lại ở bậc thang cuối cùng.
Tôi ngẩng đầu, dụi mắt, giả bộ như vừa tỉnh ngủ…..Trong bóng tối lấp ló một tia ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh trong mơ hồ nhưng làm người ta nhìn rõ cái nhíu mày của anh.
“Sao lại ngủ sàn nhàn vậy hả? Không sợ cảm lạnh à?” Tiếng chỉ trích của anh không cao, thật trầm nhưng tuyệt đối không hàm hồ.
Anh đưa tay rờ lên trên vách tường tìm công tắc mở đèn…
“Đừng bật đèn!” Giọng nói của của tôi khản đặc sau khi khóc quá nhiều.
Không thể mở đèn! Hai mắt của tôi đã sưng vù vì khóc, cần có bóng đêm che chở.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Anh nhíu mày ngay tức khắc nhận ra tôi có chút khác thường.
“Đừng bật đèn lên…..” Tôi lặp lại một lần nữa, tiếng nói tràn ngập cầu xin.
Anh rút tay lại. “Không bật…. không bật…..” Tiếng anh nhẹ hẳn xuống giống như đang dỗ dành một đứa bé nhõng nhẽo.
Bầu không gian im lặng lại chỉ còn có hơi thở của hai người…
Một người đang cố gắng đè nén áp lực…
Một người đang yên lặng chờ đợi…
Một lúc lâu sau anh nghe được cảm xúc của tôi đã bắt đầu ổn định, vì thế
anh lặng im lo lắng hỏi. “Lại cãi nhau với Hải Kỳ nữa rồi à….?”
Nước mắt của tôi làm cho anh chỉ có thể đoán là do Hải Kỳ…Hải Kỳ… Hải Kỳ mà
thôi…..Bởi vì ngoài chuyện này ra, anh còn có thể nghĩ được chuyện gì
nữa chứ?
“Không có! Hôm nay….hôm nay là ngày trang điểm……da của em mẫm cảm….thật khủng khiếp….. cho nên, cho nên, anh đừng bật đèn
lên….” Đầu tôi chôn giữa đầu gối, cố gắng hết sức ngăn chận nước mắt của mình.
Anh bước từng bước đến gần tôi….
“Đưa anh xem nào.” Không kịp ngăn lại, anh đã nâng cằ tôi lên.
Xuyên qua ánh trăng mờ ảm trên trần nhà bằng kiếng…. anh nhìn thấy mí mắt tôi sưng đỏ đến không thể nào che lấp…
Anh sửng sốt, nói. “Làn da có chút hồng hồng này không thể nào do dị ứng, bất quá em khóc rất nhiều nên mí mắt sưng to như vậy.”
Tôi giận dỗi quay đi, không thèm để ý đến anh.
“Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Khuôn mặt của con gái rất quan trọng, da mặt bị dị ứng là tận thế, anh hiểu hết, hiểu hết!”
Anh đang an ủi tôi, tuy nhiên lời nói làm cho người ta thật khó chịu.
“Chọn mỹ phẩm nổi tiếng một chút, anh sẽ mua cho em mỹ phẩm cao cấp nhất để
dưỡng da, được chưa?… đừng khóc!” Anh véo nhẹ trên má tôi, ý muốn chọc
tôi cười…
“Cho em dựa vào anh một lát……” Cả người anh thật ấm áp, tôi ôm lấy thắt lưng anh, tựa người vào bờ vai của