XtGem Forum catalog
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324680

Bình chọn: 10.00/10/468 lượt.

ơi gợi lòng ghen tị, độc chiếm của

tôi.

Nhưng hôm nay tôi thật sự không có tâm tình thưởng thức các trò đó của anh ta.

“Thư kí trưởng, báo cáo lịch trình là việc của chị mà, em đâu có tư cách!

Hơn nữa, chị là người lên các lịch trình đó, nếu chủ tịch hỏi qua em, em làm thế nào có thể trả lời chứ?” Tôi chớp chớp đôi mắt to vô tội.

“Cũng phải! Chuyện đó vốn là việc của chị, nhưng mà Y chủ tịch…..” Kỳ thật,

thư kí trưởng cũng có mơ tưởng, cô ta mặc chiếc váy ngắn mê người, ở

trước mặt Y Đằng Diệu vài lần khoe ra đôi chân dài tự tin, cùng với các

người mẫu tranh đua cao thấp!

“Thư kí trưởng, em còn chưa

có đánh xong văn kiện này, hay là như vầy đi, em đi pha tách café, chị

mang vào nhé!” Tôi thận trọng đem nhiệm vụ “vinh quang” này chuyển giao

cho cô ta.

“Được rồi! Chị cũng phải cố mà đi thôi!” Thư ký

trưởng Lý luôn mượn cớ ức hiếp tôi, lúc này vô cùng vui vẻ bưng tách

café, lắc cặp mông to, một lần nữa mở cửa phòng của Y chủ tịch.

Tôi nghịch ngợm le lưỡi.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, hai má thư ký trưởng đỏ ửng, mang theo xấu hổ với không cam lòng cúi đầu vội vàng chạy đi ra.

Ha ha, để cho Y Đằng Diệu làm người ta đau mắt đi! Hy vọng lần này anh ta

không giống như lần trước, ban ngày ban mặt biểu diễn mấy trò đụng chạm, đè thên trần của cô diễn viên, hôn đôi môi đỏ tươi của người ta, ánh

mắt lại hung ác nham hiểm liếc ra ngoài cửa, quan sát biểu hiện người

đang đi tới.

“Đồng—Tử—Y!” Trời đang nắng lại phát ra một

tiếng sấm rền, trong văn phòng của Y chủ tịch vang ra tiếng rống giận,

theo sau là cô người mẫu quần áo không tề chỉnh, vô cùng bi thảm bị ném

ra ngoài văn phòng….

Tất cả mọi người trong văn phòng, bao

gồm cả tôi, đều cảm thấy bất an. Không ai để ý đến chuyện bên ngoài, lo

tập trung làm công việc của mình.

Trong văn phòng của Y Đằng Diệu vẫn phát ra tiếng cuồng giận …..

Tôi rụt cổ lại một chút….

Y Đằng Diệu tính tình rất táo bạo, nếu càng nóng giận càng giống như cơn

bão cấp mười, không ai ngăn cản được. Có điều, khi anh ta tức giận, chưa bao giờ kêu tôi đi vào văn phòng, đại khái là sợ chính mình khống chế

không được mà bóp gẫy cổ của tôi.

……

Trong chốc lát, cuối cùng tiếng quát tháo đã ngừng…….

Nhưng trong vòng mười thước, vẫn không có người dám lại gần.

……

“Thư kí Đồng, hôm nay tâm tình của Y chủ tịch thế nào?” Quản lý bộ phận thị trường, tay cầm văn kiện cẩn thận hỏi tôi.

“Có chút tồi tệ.” Đều là người Trung Quốc, nên tôi đối với người quản lý hơn 40 tuổi này luôn

“Vậy tôi……” Người quản lý nhìn bộ văn kiện trên tay của mình có chút khó xử….

“Cháu nghĩ chú đừng đi vào.” Tôi có lòng tốt nhắc nhở ông.

“Không được, có việc thật khẩn cấp!” Tâm trạng của người quản lý nặng nề, lo

lắng nói. “Nội dung của bản hợp đồng hình như bị tiết lộ ra bên ngoài….”

À, thì ra văn kiện kia quả thật cấp bách, hơn nữa bộ phận thư ký chúng tôi không thể bỏ qua văn kiện khẩn cấp.

“Chết cũng phải đi vào!” Vẻ mặt người quản lí khẳng khái trưng ra bộ dáng hy sinh.

“Chúa chúc phúc cho chú, A men!” Nhìn bộ dáng suy sụp của người quản lý trung niên, tôi nhịn không được mở miệng vui đùa, đột nhiên bên trong cửa sổ

văn phòng bắn ra một ánh mắt lạnh lùng, tôi nhất thời cứng đờ cả người.

“Vậy chú mau đi vào đi!” Tôi tỏ thái độ giải quyết việc chung, không muốn liên lụy người khác.

Quản lý gật đầu, đi được vài bước, ông ta quay đầu lại. “Thư ký Đồng, tôi

nhớ cô hay mua tạp chí “Y học Trung Quốc” mỗi kì, vậy kì này có mua

chưa? Chắc là chưa rồi, tờ này tôi mới mua lúc sáng, cho cô mượn xem

trước!”

“Vâng, xin cảm ơn!” Tôi gật đầu, nhận lấy tờ tạp chí.

Mỗi kì tôi đều mua quyển tạp chí này…..Tôi thuần thục mở đến chuyên mục “Tâm sự của Bác Sĩ.”.

«“Hôm nay, tôi gặp được một bệnh nhân thật dũng cảm, vì cơ thể của cô bé có

bệnh, cần phải thay lá gan, trước khi lên bàn mổ, tôi hỏi cô bé. “Em sợ

sao?”

Cô bé nói, “Em không sợ. Trời sinh em ra là dân cờ

bạc, em đánh cá thời gian, em đánh cá vận mệnh, tương lai em còn muốn

đánh cá cả tình yêu nữa, em cá cược so với mọi người đều lớn hơn, cho

nên em không sợ.”

Tôi vuốt vuốt tóc của cô bé, bởi vì cô bé ấy chỉ mới là “cô gái” mười bốn tuổi.

Cuộc phẫu thuật thực hiện hoàn toàn thuận lợi…..

Cô bé nhỏ dũng cảm kia vẫn không khóc.

Phẫu thuật xong, cô bé hỏi tôi. “Anh bác sĩ, em không có lá gan nữa, có phải về sau em sẽ trở nên thật nhát gan?”

Vì thế, tôi lại hỏi cô bé. “Vậy bây giờ em sợ đánh cá với thời gian, sợ đánh cá với vận mệnh à?”

Cô bé ấy vẫn kiên định lắc đầu.

Tôi nở nụ cười, bởi vì tôi biết, cô bé sẽ cho tôi đáp án kiên định ấy.

Cô bé thật dũng cảm, tôi tin tưởng vì em không sợ thua, có thể thắng rất

nhiều, rất nhiều thứ khác, bởi vì Thượng Đế lấy đi lá gan của em, nhưng

đã để lại cho em dũng khí.

Mà có rất nhiều người thân thể khỏe mạnh, lại chỉ có thể lựa chọn chờ đợi… chờ đợi dũng khí quay trở về trong lồng ngực….

(wow BB, so meanings )>

……

Bác sĩ: Trầm Dịch Bắc » « Tối hôm nọ, tôi trực ở phòng cấp cứu, nhận được một bệnh nhân bị

thương nặng do tai nạn xe cộ. Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, lỗ tai

bên phải đã ch