
ầu, Hạng Thiếu Hoài lúc này
mới nở nụ cười, chậm rãi mở miệng.
"Muốn gặp Tử nhi, phải đi Thiết kiếm sơn trang đi".
Trộm Sói nhíu mày, đối với đáp án này rất kinh ngạc, mắt lộ hung quang.
"Nàng đi Thiết kiếm sơn trang? Ngươi phái nàng đi chỗ đó tra án?"
"Không nên nói, trăm ngàn lần không nên nói". Ôn sư gia ở một bên, dùng quạt lông che khuất miệng, nhỏ giọng nhắc nhở đại nhân.
Hạng Thiếu Hoài liếc hắn một cái. Không nói? Không phải là bảo hắn sợ Trộm
Sói? Với tính nết ngạo nghễ, đương nhiên không thể chịu đựng được một
tên giặc cỏ quá kiêu ngạo vặn hỏi hắn, không để ý tới cảnh cáo của sư
gia, hắn hừ một tiếng, cười nói.
"Nếu ngươi kéo dài, chờ hết hôm nay, nàng đã là vợ của người khác rồi".
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trên mặt Trộm Sói tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Ôn sư gia trong miệng thì thào niệm,
cũng thở dài, tiếc nuối vẫn là tiếc nuối, nhưng bảo vệ tính mệnh càng
quan trọng hơn, lặng lẽ nhích ra một bên vài bước, cách xa đại nhân một
chút.
"Ngươi đem nàng gả cho Bạch Thiệu Đông!" Trộm Sói hai mắt
phun lửa, tựa như ác quỷ muốn xổng ra khỏi lồng, toàn thân bừng bừng sát khí, lạnh lẽo làm người ta hoảng sợ, làm cho bọn quan binh, hộ vệ sẳn
sàng phòng bị.
Trộm Sói biết Thiết kiếm sơn trang vội vàng làm
tiệc vui, nhưng không biết tân nương tử là người phương nào, cho đến lúc Hạng Thiếu Hoài nói ra khỏi miệng, hắn mới bừng tỉnh, lập tức hiểu được dụng ý của lão hồ li này, té ra đối phương đã sớm tính kế với hắn, cố ý đem Tử nhi gả cho Bạch Thiệu Đông mục đích là buộc Trộm Sói hắn nhúng
tay vào chuyện của Thiết kiếm sơn trang.
Thật đáng giận!
"Ta đã cho rằng Trộm Sói ta đủ giả dối đê tiện, không thể tưởng được ngươi càng thêm âm hiểm vô sỉ!"
Hạng Thiếu Hoài thắng lợi mỉm cười, đối phương tức giận chửi mắng hắn, ngược lại hắn cũng không tức giận, mà xem như là lời khen ngợi hắn.
"Ngươi nếu không đi nhanh, bản quan chắc sẽ thay ngươi tiếc hận đoạn nhân
duyên tốt này". Hắn tin tưởng Trộm Sói sẽ không ngốc tìm hắn tính sổ,
kéo dài thời gian, Tử nhi càng gặp nguy hiểm, cũng không hề sợ sệt, rốt
cuộc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, con sói này, trước sau
gì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, thần phục hắn.
Trộm Sói tức giận tay nổi gân xanh, siết chặt hai đấm, các đốt ngón tay kêu lên
răng rắc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn xoay người, đi nhanh ra cửa.
Đang lúc mọi người nghĩ đến hắn vội vàng rời đi thì lại không ngờ tới, chân
hắn vận sức hất nhẹ, thanh cương đao trên mặt đất bắn lên, chân kia xoay ngược, đá thanh cương đao bắn đi. Thanh đao sắc bén nhắm thẳng vào đại
nhân, vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, không ai lường trước được
Trộm Sói đã đi đến cửa vẫn đá một cước, ngay cả Vinh Ứng cũng không kịp
ngăn cản.
Lưỡi đao xé gió bay tới, sượt qua đỉnh đầu Hạng Thiếu
Hoài, cắt đứt một đoạn sợi đai màu lam buộc trên đầu, thoáng chốc, tóc
dài rối tung rơi xuống, rủ tán loạn trên vai.
Mọi người nhịn
không được hít một hơi sợ hãi, nhìn sắc mặt đại nhân xanh mét, chỉ cần
thanh cương đao đi xuống một tấc nữa, Hạng Thiếu Hoài liền chết thẳng
cẳng, đây là Trộm Sói cảnh cáo, hắn hiểu rõ, nếu như Trộm Sói muốn lấy
mạng của hắn, cho dù có nhiều người cũng ngăn không được.
Sau khi cho đối phương một cảnh cáo, Trộm Sói lập tức lắc mình ra ngoài cửa
lớn, lên ngựa trên đường rời đi, để lại Hạng Thiếu Hoài sắc mặt khó coi
vô cùng, hàm dưới căng ra, tức giận không chịu nổi mắt trợn trừng.
Ôn sư gia len lén trốn ở một bên thở dài, thì thào tự nói.
"Đó là lí do trăm ngàn không nên nói rồi mà. . . . . ." Trên khuôn mặt xinh
đẹp, tô chút má hồng, đôi môi đỏ tươi. Mộ Dung Tử đầu đội mũ phượng,
mình mặc áo hồng bào, một bên là châu báu, tơ lụa tuyệt đẹp, tất cả đều
được Bạch trang chủ phái người đưa tới để lấy lòng nàng. Mấy ngày nay ở
lại Thiết kiếm sơn trang, Bạch trang chủ đối đãi nàng vô cùng tốt, kẻ
hầu người hạ rất nhiều, mặc cho nàng sai khiến, mà Bạch trang chủ cũng
thẳng thắn biểu lộ đối với nàng hết sức sủng ái.
Hôm nay là ngày
thành thân, nàng sẽ cùng hắn lạy cúng tế trời đất, trở thành vợ của hắn. Có một nam nhân đối đãi tốt với nàng như vậy, nàng nên cao hứng mới
phải, nhưng vì sao nàng không vui vẻ nổi? Bạch trang chủ tài hoa tuyệt
đỉnh, vừa là nam tử có thân phận tôn quý, có biết bao cô nương đều mơ
ước cũng không được, nàng nên thỏa mãn mới phải.
Bàn tay mềm mại
không cẩn thận chạm vào một vật cứng ở dưới chiếc gối thêu hoa, là thanh đoản đao màu đen, lúc nàng đến Thiết kiếm sơn trang thì không tự chủ
được mà mang theo nó.
Thanh đoản đao này là vật tùy thân của hắn.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt, hai người đọ sức bằng
thanh đoản đao này, sau vài lần đánh nhau, lưỡi đao sắc bén có chuôi màu đen này, cứ như vậy ở lại bên người nàng, dùng làm vật hộ thân.
Nhẹ nhàng vuốt lớp vỏ màu đen giản dị của thanh đao, không quá nhiều lộng
lẫy, cũng không chạm trỗ hoa văn, giống như nó chủ nhân của nó, nhưng
bên trong lợi hại, mê hoặc.
Ngoài phòng, đột nhiên truyền đến tiếng xôn xa