Polly po-cket
Trộm Sói

Trộm Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321881

Bình chọn: 9.00/10/188 lượt.

g Tử toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái

xanh, nàng quả thực không thể tin được, nam nhân này đê tiện, hạ lưu, vô sỉ như vậy, dám ở trước công chúng, không biết ngượng mà đem quần lót

của nàng lấy ra, phất phơ trong gió. Một âm thanh giống như dây đàn bị

căng ra, đứt gãy! xoẻng một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, tân nương tử

thở hổn hển nhảy lên, nhào tới đuổi giết. "Ta giết chết ngươi!"

Nàng hận chết hắn, nếu không đem hắn phanh thây, thề không dừng tay!

Nàng đuổi giết, chính như lòng hắn mong muốn, bởi vì hắn muốn dẫn nàng ra

khỏi nơi này, đây là biện pháp mang nàng rời Thiết kiếm sơn trang nhanh

nhất, cũng phương pháp an toàn duy nhất.

Hắn ở phía trước, trốn

Đông hiện Tây, phía sau mũi kiếm liều mạng đuổi theo, không phải muốn

chém một cánh tay, chính là chặt cái chân thối, tóm lại, không ở trên

người hắn cắt khối thịt rơi xuống là không thể.

Hai người một

trước một sau, hắn một mạch không đánh lại mà lắc chiếc quần lót, miệng

toe toét cười tà, làm cho nàng tức giận càng thêm vận khinh công, không

đuổi theo hắn, thề không làm người.

Cho đến khi dẫn dụ nàng cách

xa bọn truy binh phía sau, Trộm Sói đột nhiên xoay mình một cái, nhanh

như chớp nhảy đến phía sau nàng, làm nàng kinh hãi, không ngờ được hắn

đột nhiên quay lại, kiếm trên tay nàng cũng không chút do dự đâm tới,

đáng tiếc không kịp, đã bị hắn đón đỡ, chấn động đánh rơi kiếm trên tay

nàng.

Hai người tay không đánh nhau, dốc toàn lực đánh nhau, nàng quá mức tức giận, chiêu thức rối loạn, bị hắn kiềm chặt hai cổ tay, đưa lên trên cao.

"Buông ra!"

"Tử nhi!"

"Không cần kêu ta, ngươi không xứng!" Nàng không khống chế được lại đá, lại đánh, lòng tràn đầy cảm xúc dồn nén như nước sông vỡ bờ, rốt cuộc không thể kiềm

chế rống to.

"Vì sao làm nhục ta, vì sao muốn làm như vậy với ta!"

"Tử nhi!"

"Ngươi nói ……. ngươi nói ….. ta rốt cuộc chọc giận ngươi cái gì mà ngươi bức bách ta như thế ……"

"Tử nhi!"

"Ngươi nói đi!"

"Bởi vì ta yêu ngươi!" Hắn cũng rống lên.

Nghe tiếng rống này, cuối cùng làm cho nàng cả người ngẩn ra, không hề đá lại đánh lại, mà là ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi. . . . . . Nói cái gì?"

"Nghe cho rõ, ta Tiêu Trường Phong yêu Mộ Dung Tử ngươi, hiểu chưa?" Ánh mắt

hắn kiên định, thẳng tắp nhìn vào mắt của nàng, từng chữ, từng chữ một

nói rõ ràng cho nàng nghe.

"Ngươi yêu ta?"

"Đúng vậy" Nàng càng thêm tức giận, lại lần nữa giãy giụa rống to.

"Gạt người! Ta không tin, nếu ngươi yêu ta, vì sao muốn hành hạ ta, làm nhục ta, còn thương tổn ta!" "Bởi vì ta muốn người của ngươi, cũng muốn trái tim ngươi, đời này, mắt

ngươi chỉ có thể nhìn ta, trong lòng chỉ có thể nhớ đến ta, ta muốn đem

Hạng Thiếu Hoài đá ra khỏi trái tim ngươi, ném xuống hố phân!"

Cả người nàng chấn động mạnh, không thể tin được, trừng mắt nhìn hắn.

Té ra hắn sớm biết bí mật chôn dấu nhiều năm trong lòng nàng, biết trong

tim nàng có tình yêu với đại nhân, cho tới bây giờ nàng không để cho

người ta biết, cũng cực lực đè nén nhưng hắn vẫn nhìn ra, vẫn biết.

"Ta biết ngươi thích hắn, vì cái lão hồ ly kia, ngươi nguyện ý làm bất cứ

chuyện gì, thậm chí ngay cả tính mệnh của mình không để ý, điều này làm

cho ta rất tức giận".

Nói trắng ra, là hắn ghen, lòng đố kị đã mãnh liệt đốt cháy hắn.

Hắn không thể chịu đựng được vẻ mặt giả bộ của nàng, không thể chịu đựng

được lúc nàng cười miễn cưỡng với hắn, chính là làm bộ, vì tự tôn nam

nhân, hắn không cho phép nàng làm như vậy. Cho nên hắn cố ý làm nhục

nàng, đơn giản là muốn vạch trần mặt nạ của nàng.

Chỉ có chọc

giận nàng thì hắn mới có cảm giác được lấy trái tim của nàng, được nàng

để ý; nàng hận hắn, chứng tỏ hắn có khả năng ảnh hưởng đến nàng, có thể

cùng nam nhân kia đối đầu. Đang lúc hắn nghĩ phải mau chóng lấy được

lòng của nàng thì nàng lại muốn gả cho nam nhân khác, hơn nữa, vẫn là họ Hạng làm mối, sao không làm hắn tức điên?

Hắn hận không thể làm

thịt Hạng Thiếu Hoài! Lần này nói rõ ràng, làm nàng kinh ngạc không dám

tin. Hắn yêu nàng? Đây là sự thật chăng?

Lúc nàng thật khổ sở hết hy vọng, cắt đứt nhớ nhung với hắn, đóng cửa trái tim, hắn lại hung

hăng xông tới, nói cho nàng biết hắn yêu nàng, không chịu buông tha

nàng, mà nàng, cũng không không chịu thua kém vì những lời này của hắn,

buông khí giới đầu hàng.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng rốt cục chảy xuống nước mắt, rốt cuộc không thể che giấu được tình cảm yếu đuối.

"Ngươi đáng giận!"

"Tử nhi. . . . . ." Nước mắt của nàng làm hắn cảm động.

"Không cần! Không nên nhìn ta. . . . . ." Nàng không muốn để cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình, muốn tránh ra chỗ khác nhưng là hai cổ tay bị hắn

kiềm chặt, không thể đi được. bàn tay hắn nâng mặt của nàng, quan sát

mặt nàng một cách tỉ mỉ.

"Ta muốn cho ngươi vì ta mà khóc, vì ta

mà cười, tất cả vui buồn đều vì ta, ta muốn đem nam nhân kia hung hăng

đá ra khỏi trái tim ngươi, chiếm cứ ngươi toàn bộ". Nếu trốn không

thoát, nàng đành phải nhìn vào mắt của hắn. "Vì sao yêu ta?"

Nàng muốn biết câu trả lời, nếu hắn không cho phép nàng trốn tránh, như vậy hắn phải thẳng thắn thậ