,
Triển Thiểu Huy vốn muốn nhắc nhở cô một tiếng nhưng người đã chạy
rất xa.
Tiếng rên rỉ trong bụi
cây vẫn còn tiếp tục, quẩn quanh trong màn đêm yên tĩnh, Triển Thiểu
Huy khập khiễng chân đi tới, thuận tay nhặt lấy, mở ra một trang giấy
màu lam, trên mặt giấy tràn ngập nét chữ, hẳn không phải là thứ gì
quan trọng.
Triển Thiểu Huy vừa
nhìn qua phong thư tình thì đã biết không phải viết cho anh, là một
người kí tên “Tiểu Hạ” viết cho một người đàn ông khác, đúng vậy,
tờ giấy anh nhặt được chính là phong thư tình kia, trang giấy bị vo
lại nhăm nhúm, không biết đã nằm trong túi cô gái kia bao lâu.
Người đàn ông này giờ
đang đứng trong khuôn viên trường học dưới ánh đèn trong trẻo nhưng
lạnh lùng chờ lão Tam đến đón, xuất phát từ sự nhàm chán nên thuận
tiện nhìn xem, đơn giản chỉ là diễn tả một cô gái trẻ yêu mến một
người đàn ông thế nào, thổ lộ lòng mình với anh ta. Triển Thiểu Huy
chỉ nhìn qua một lần rồi ném tờ giấy vào thùng rác bên cạnh. Thật
sự là quá ngây thơ, đã là sinh viên rồi mà còn chơi cái trò của trẻ
con tiểu học này.
Nói thật thì Triển
Thiểu Huy chưa từng nhận được thư tình của cô gái nào, cho dù ngoại
hình của anh hơn người, khuôn mặt đẹp trai lãng tử. Từ nhỏ Triển
Thiểu Huy đã học trong trường quý tộc, hà khắc gần như tự làm khổ
chính mình, kiên trì mỗi buổi sáng đúng 6h thức dậy rèn luyện, vài
chục năm nay chưa bao giờ gián đoạn. Thời niên thiếu mà trên người đã
toát ra cảm giác áp bách, về sau lại không ngừng rèn luyện, căn bản
không có thời gian cùng sức lực đi chơi cái trò xiếc trẻ con này.
Đến khi anh trưởng thành, các cô gái đều hận không thể bò lên giường
anh, sử dụng tất cả vốn liếng, hoặc nhiệt tình, hoặc hấp dẫn quyến
rũ, hoặc dục vọng tràn đầy, nhưng sau khi chạm qua một chút cũng
không dám tiếp tục dây dưa nữa. Triển Thiểu Huy nhìn những cô gái kia
biểu diễn như đang xem trò vui, giữ vững tư thế của người xem, không
bao giờ dễ dàng phóng túng dục vọng của mình. (có thể xem như anh
sạch ko nhỉ ^_^)
Cho nên, cái loại đồ
chơi thư tình này, trong mắt Triển Thiểu Huy thì chỉ tồn tại ở thế
kỉ trước, không quen với nó. Anh cũng không có tâm tình tự hỏi xem lá
thư màu xanh nhạt này là do cô gái kia viết hay là do người khác viết
thay, thế giới của anh chỉ có quyền lực, tranh đấu, chiến đấu trên
thương trường, tóm lại, không phải chuyện nữ nhi tình trường không thể
giải thích được kia.
Làm người thừa kế
mới, hai năm trước Triển Thiểu Huy đã phải sức đầu mẻ trán, kí ức
đêm đó dần dần phai nhạt, chỉ nhớ rõ sát thủ đuổi giết, mà cô gái
có chút đơn thuần lại hơi có vẻ huyên náo kia, lá thư tình mình đã
từng nhặt chỉ như một hòn đá rơi xuống hồ, làm rung động một chút rồi
sau đó lại chìm xuống đáy hồ.
Tình cờ gặp lại, đối
phương căn bản không thấy rõ gương mặt của Triển Thiểu Huy, anh cũng
chỉ tiện tay vén rèm lên nhìn thoáng qua, không nghĩ tới gặp mặt một
lần nữa lại có thể nhận ra.
Triển Thiểu Huy cùng
lão Ngũ Trâu Nhuận Thành đi qua, vào thang máy đi lên, bước vào văn
phòng tổng giám đốc, anh ngồi trên bàn làm việc bằng gỗ rộng lớn,
nghe Trâu Nhuận Thành báo cáo tình hình gần đây của công ty. Lão Ngũ
mặc dù luôn mang dáng vẻ nhàn rỗi không lo nghĩ gì nhưng khi làm việc
thì dáng vẻ hoàn toàn khác, công ty khoa học công nghệ Khải Hoành
được quản lí rất có trật tự. Triển Thiểu Huy nhìn vào báo cáo,
đặt những việc cần xử lí xuống, anh nói một câu: “Những người hôm
nay tới tham gia phỏng vấn, đem sơ yếu lí lịch tới đây xem một chút.”
Triển Thiểu Huy là
chủ tịch của công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, nhưng bên này đều
giao cho Trâu Nhuận Thành xử lí, anh rất ít tới, có chuyện gì lão
Ngũ đều báo cáo cho anh biết, bởi vậy Trâu Nhuận Thành vừa nghe anh
nói vậy thì lập tức cười nói: “Ơ đại ca, thì ra anh cũng có hứng
thú với người mới nhỉ.”
Triển Thiểu Huy trừng
mắt nhìn anh, “Tôi sợ cậu chỉ lo vẻ bề ngoài, tuyển người không đáng
tin!”
Một xấp dày sơ yếu
lí lịch được ôm lên, tiền lương của Khải Hoành cao hơn các công ty
cùng ngành, tuyển chọn ra các sơ yếu lí lịch cũng rất mất công, có
vài ứng viên vô cùng xinh đẹp. Sơ yếu lí lịch của nam thù tương đối
quy củ, còn của nữ thì có một số thật sự không đánh tin chút nào,
tỷ như một tấm ảnh không đội mũ lại còn dùng kĩ thuật số xử lí,
tỷ như một tấm ảnh mặc áo cổ sâu chữ V, tỷ như cổ sâu hình chữ V
lộ ra cặp ngự
