
cháu thật sự nghiêm túc với DĨ Mạt.”
“Hạnh phúc không phải là lời hứa miệng, mà là thực hiện cả đời, là ấn chứng
của cả đời, có chút vấn đề này chú có thể nói thẳng chứ! Thứ nhất, kỳ
thật chú luôn không đồng ý chuyện năm xưa xem Dĩ Mạt là cô dâu nhỏ của
cháu, nhưng do cụ già hai bên cứ khư khư cố chấp, hôm đó với vai vế của
bọn chú không có cách gì phản đối. Sau này, qua quan sát, chú cảm thấy
hai đứa cũng chưa ổn định, cơ bản là hai đứa không có hưa hẹn gì. Thứ
hai, cháu cũng đừng trách ông già này truyền thống, chung quy chú vẫn
cho rằng, em gái đi trước anh trai thì không được tốt lắm, Dĩ Hạo ba
mươi rồi, chú phải giải quyết vấn đề của nó trước, cho nên chuyện cháu
lấy Dĩ Mạt, cứ để sau đã!”
Nghe thấy thế, Hướng Nhu cảm thấy có phần
không nắm vững được, hắn vô cùng thành khẩn nhìn Bạch Thụy, trịnh trọng
nói với ông: “Chú Bạch, cháu biết chú để ý đến tính cách không đủ chững
chạc của cháu, nhưng vì Dĩ Mạt cháu sẽ cố gắng để mình có thể trở thành
vững vàng mà đảm đương, cháu đã hứa hẹn với cô ấy, thì sẽ làm cho cô ấy
hạnh phúc, cháu không hi vọng chú phản đối lý do của chúng cháu. Nói
lại, nếu như Bạch Dĩ Hạo không lấy vợ, thì Dĩ Mạt phải theo anh mình
không lấy chồng sao? Điều này không thể nói được!”
Bạch Thụy đứng
dậy, đi đến cửa sổ, liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt lưới lầu, ngoắc tay ý bảo
Hướng Nhu lại gần, ông chỉ vào dưới lầu, buột miệng nói: “Cháu thích nó ở điểm gì?”
Hướng Nhu trông thấy dưới ánh đèn mờ nhạt bên dưới, Bạch
Dĩ Mạt đang còn chạy bộ, bỗng mỉm cười: “Thích toàn bộ khuyết điểm và ưu điểm của cô ấy, thích cái vẻ ương ngạnh của cô ấy, là người không tim
không phổi, quay loa xong chuyện, năng lực tự lo kém, không biết kính
già yêu trẻ, không thể chăm sóc người khác, vân vân, nhưng cô ấy có một
trái tim lương thiện, có một lòng nhiệt tình hăng say, có một trái tim
giàu chính nghĩa và đầy thông cảm, đối với bạn bè và người nhà thì
chuyện gì cũng có thể làm…”
“Xem ra cháu rất hiểu nó.” Bạch Thụy thở dài.
“Vâng ạ, hiểu cô ấy thậm chí còn hơn hiểu mình.”
Bạch Thụy xoay người vỗ vai Hướng Nhu, nói: “Đúng rồi, chú nhìn thấy nha đầu kia đeo nhẫn trên tay, cháu cầu hôn với nó rồi sao?”
“Vâng ạ.”
“Nó cũng đồng ý rồi?” Câu hỏi này rõ là thừa.
“Vâng ạ.”
Bạch Thụy lắc đầu, biểu hiện trên mặt khiến người ta không nhìn ra đó là có ý gì: “Hai đứa đều là những đứa trẻ bướng bỉnh, đặc biệt là Dĩ Mạt, chú
càng phản đối thì nó lại càng đối đầu với chú. Cho nên, chú hi vọng cháu hãy nghĩ kĩ có thích hợp để kết hôn hay không, có thích hợp để sống với nhau hay không, chứ không phải chỉ là nhất thời xúc động để rồi mai sau hối hận.”
“Chú Bạch, cháu…”
Bạch Thụy giơ tay lên, mặt nhìn thẳng Hướng Nhu, ngắt lời hắn: “Cả hai đứa đều còn trẻ, tương lai hẵng còn
dài, toàn bộ lo lắng nãy giờ của chú không phải là vô căn cứ, hai đứa
chỉ mới qua lại với nhau,chú không hi vọng đến cuối vì tính khí nóng nảy của cháu mà đi đến ly hôn, cũng không hi vọng hai đứa mang theo cái ý
nghĩ chưa chín chắn đi vào cuộc sống hôn nhân.Cho nên, chú chỉ có thể
nói, chờ đợi là biện pháp tốt nhất với hai đứa, đợi đến lúc cả hai đều
có thể gánh vác được hai chữ trách nhiệm này, thì hãy đến nói chuyện lại với chú.”
Hướng Nhu quay đầu nhìn người con gái hắn yêu ở dưới lầu,
trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, vì sao lại bắt bọn họ đợi nữa, đã đợi
nhiều năm thế rồi, vẫn chưa đủ sao?”
Bạch Thụy nhìn theo ánh mắt của
Hướng Nhu nhìn xuống, rồi nhìn đến Bạch Dĩ Hạo ngồi một bên, nói: “Thật
ra Dĩ Hạo cũng rất quan tâm đến cô em gái này, cho nên cháu cũng phải
nhận được sự đồng ý của nó, nếu không, cháu cũng biết tính tình tiểu tử
này rất thẳng, đừng trách chú không nhắc nhở cháu, có một dạo chú cứ cho rằng nó có tình cảm với em mình.”
Hướng Nhu nhìn Bạch Thụy lại trở
về với cái dáng vẻ không đứng đắn trước kia, nhất thời cảm thấy bất lực, chú Bạch vừa rồi chính là ông sao? Có phải trong ông tồn tại hai người, mà người ta thường hay gọi là tâm thần phân liệt ấy.
++
Nội tâm Bạch Dĩ Mạt vô cùng hoảng loạn, cô cảm giác là ông Bạch cố ý đuổi cô đi, ông đã nói gì với Hướng Nhu rồi?”
Bạch Dĩ Mạt, mau chạy lại nghiêm túc đi.” Bạch Dĩ Hạo ngồi một bên vòng hai
tay trước ngực chằm chằm nhìn cô, giọng nói lạnh như băng lại dễ nghe cứ quanh quẩn nơi con đường nhỏ không người qua lại.
Bạch Dĩ Mạt thật
sự là không thở ra hơi nổi,sau đó chạy đến bên cạnh Bạch Dĩ Hạo, không
thèm để ý đến đối phương đang phóng ánh mắt lạnh thấu xương sang mình,
ngồi phịch xuống ghế không chịu đứng dậy.
“Trời ơi, mệt chết tôi đi được.”
Bạch Dĩ Hạo chỉ tay vào con đường, nói với Bạch Dĩ Mạt: “Dừng lại là có ý gì hả? Mau chạy tiếp cho anh.”
“Anh cứ giết em đi, thật sự em không chạy nổi nữa rồi.” Dù cái chết đến gần Bạch Dĩ Mạt cũng không chịu chạy.
Bạch Dĩ Hạo hừ nhẹ một tiếng, không trả lời Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt nghỉ lấy hơi rồi sau đó nhìn sang Bạch Dĩ Hạo hỏi: “Anh hai, anh nói xem hôm nay ông già có phải hơi bị bất thường không.”
“Lúc nào ông ấy cũng bất thường cả.”
Bạch Dĩ Mạt xán lại gần Bạch Dĩ Hạo, sau đó nghĩ ngợi: “Anh