80s toys - Atari. I still have
Trọn Đời Bên Em

Trọn Đời Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324951

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

ồi, con rất muốn biết trong lòng bố nghĩ như

thế nào!”

Bạch Thụy vòng hai tay trước ngực, đôi mắt nhìn thẳng phía

trước, miệng thản nhiên thốt ra mấy chữ: “Được, nếu muốn biết ý bố, thì

bố sẽ nói thật cho con hay, bố không xem trọng chuyện con và Hướng Nhu.”

“Con đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.” Bạch Dĩ Mạt thay đổi bộ mặt cợt nhả bình thường, lời nói nghiêm túc bình tĩnh.

Bạch Thụy lắc đầu, sửa lại ống tay áo: “Thế nên con đang thị uy với bố, nói

cho bố biết ông già này dù có phản đối cũng không hiệu quả?”

Bạch Dĩ Mạt nhíu mày, nhẹ lắc đầu, môi dưới cử động: “Con không có ý này.”

“Khẩu khí của con chính là ý này.” Tranh chấp với Bạch Thụy ư, không có quả ngon để mà ăn đâu.

“Con cũng không hiểu được, nhà Hướng Nhu người ta không ai phản đối, lại còn vô cùng vui mừng, bố cũng nhìn anh ấy lớn lên từ nhỏ, bố cũng hiểu rõ

anh ấy, sao lại không đồng ý chúng con qua lại chứ.”

Bạch Thụy nghe

thấy những lời này, trong lòng vô cùng không hiểu nổi, đứa con gái ông

vất vả nuôi lớn lại vì một thằng đàn ông mà đối đầu với ông.

“Nói đến Hướng Nhu, đúng thế, đứa trẻ này lớn lên thế nào bố đều thấy hết, cho

nên bố mới biết cậu ta là người bất định, không nói đâu xa, năm năm cậu

ta ra nước ngoài học, phụ nữ bên cạnh có bao giờ thiếu? Tin tức TV, đầu

đề câu chuyện, liền tù tì không dứt, con nói đi, làm sao bố có thể giao

con cho cậu ta?”

Bạch Dĩ Mạt giải thích: “Bố hiểu lầm rồi, lúc ấy anh ấy phải gây dựng sự nghiệp, cần đến TV truyền thông, tin tức không

ngừng, đó không phải là thật, chỉ là thủ đoạn mà thôi.”

Bạch Thụy nói tiếp lời cô: “Được, không nói cái này nữa, nói cái con gọi là thủ đoạn, bố không biết là một người thành công phải dựa vào thủ đoạn này đấy,

năm đó trong khu nhà mình con trai chú Tưởng con là Tưởng Quân, người ta cũng tự gây dựng sự nghiệp cho mình, đến giờ đã trở thành tổng giám đốc công ty sở hữu đất đai lớn nhất, sao chưa bao giờ bố nghe thấy tin tức

ầm ĩ gì của nó, nên mới nói cái cách làm người chủ yếu là ở niềm tin,

đừng nói này nói nọ là thân bất do kỷ hay gì đó.”

“Bố nói không đúng

rồi, mỗi người có một kiểu thành công riêng, tốt xấu gì Tưởng Quân cũng ở chỗ mình, hơn nữa bố dám nói trong nhà anh ấy không giúp anh ấy sao?

Còn nơi của Hướng Nhu là đất Mỹ cá lớn nuốt cá bé, muốn sinh tồn phải

dùng đến thủ đoạn, đấy là cách để sinh tồn.”

Hai luật sư biện luận

với nhau mãi không thể phân thắng bại được, hai bố con tranh chấp nhau

lại càng trầm trọng, Bạch Thụy thấy rõ nha đầu kia rất thích Hướng Nhu,

cái kiểu nói chuyện của con bé rất giống Hướng Nhu khi ông ngả bài với

hắn.

Cho nên dù ông có thật sự phản đối, càng về sau ông không thể

không lùi bước, không phản đối hai đứa hẹn hò, nhưng mà kết hôn, thì

trước mắt là chuyện không thể.

“Nha đầu con đúng là biết nắm lấy thời điểm ‘ra tay bắt cá’ khiến bố phải rửa mắt mà nhìn rồi.” Khóe miệng

Bạch Thụy cong lên, xoa dịu không khí căng thẳng vừa rồi.

Bạch Dĩ Mạt ngu ngơ hỏi: “Bố không phản đối sao?”

“Con nhìn xem con thế này, bố phản đối có ích sao?” Bạch Thụy nhớ lại bộ

dạng tức nước vỡ bờ vừa rồi của Bạch Dĩ Mạt, liền lôi ra châm chọc.

“Đùa hay thật thế?” Lúc nãy còn như mư rền gió dữ, bây giờ lại là sau cơn mưa trời lại sáng ư?

Bạch Thụy ra hiệu cho Bạch Dĩ Mạt chăm chú vào việc lái xe, rồi thuận tiện

bổ sung: “Hai đứa có qua lại bố cũng mặc kệ, nhưng mà kết hôn, tốt nhất

vẫn chờ đã, đợi thêm một hai năm nữa, tất cả mọi người thấy thích hợp,

thì hãy đến nói chuyện kết hôn với bố.”

“Vầng…” Nếu đã không phản đối, thì chuyện kết hôn cô cũng không cần nôn nóng, cứ đi từng bước từng bước đã.

Đưa Bạch Thụy về nhà cũng đã mười một rưỡi, Bạch Dĩ Mạt ra thang máy, rón ra rón rén như con thằn lằn bò úp vào cửa nghe lén.

Kết quả là mặc cho cô dựng thẳng lỗ tai lên như mấy chú chó thì cũng không

nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, nhìn đi, trí tưởng tượng phong phú

của Thỏ Con lại bắt đầu bay cao bay xa rồi – không phải là tai nạn chết

người đấy chứ?

Cuối cùng, cô cũng không kìm nén được, mở cửa vào nhà, trong phòng là cảnh tối lửa tắt đèn, cô bật đèn phòng khách lên, rồi

sau đó đi tìm người.

Phòng khách, không có, phòng ngủ, không có,

phòng bếp, không có, nhà vệ sinh, cũng không có, ngay cả sân thượng cũng dạo chơi một vòng, nhưng đến một cọng tóc cũng không thấy đâu, hai

người đàn ông một mét tám này hơn nửa đêm đi đằng nào vậy cà?

Cô cấp tóc rút điện thoại ra gọi cho Hướng Nhu, tắt máy, gọi cho Bạch Dĩ Hạo, được rồi.

“Đang ở đâu đấy?” Không đợi bên kia lên tiếng Bạch Dĩ Mạt đã hỏi dồn.

Giọng nói trrong trẻo nhưng lạnh lùng lại êm tai vang lên: “Ra ngoài uống rượu, em cứ ngủ đi, anh có chìa khóa.”

“Hướng Nhu đâu?”

“Cũng đi theo anh.”

“Ồ, thế để em đến.” Bạch Dĩ Mạt không rõ tình cảnh trước mắt là cái loại gì nữa, sao hai người này lại tự dưng chạy đi uống rượu với nhau zợ?

“Không cần, sáng mai em còn đi làm, cứ nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong liền cúp

điện thoại cái tạch, để lại Bạch Dĩ Mạt còn đang alo alo đầu dây.

Bạch Dĩ Mạt đành phải tắm rửa đi ngủ, cô thật sự mệt chết đi được, cứ kệ đi vậy, yê